Sau khi tiễn học sinh đến tầng dưới ký túc xá, Phó Nam Ngạn một mình chống gậy đi về.
Đột nhiên không có ai ở bên cạnh, anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng phải tập thành thói quen thôi, những năm trước không phải anh vẫn luôn đi về một mình sao? Chỉ là biển không thể không có nước, từ xa hoa trở nên đạm bạc rất khó thích nghi.
Đến lúc này, anh có nói gì cũng không được nữa. Chẳng phải anh chưa từng cố gắng, trong khoảng thời gian qua, anh đã tiếp cận Trì Chiếu nhiều lần nhưng cậu luôn bận rộn hoặc không có thời gian.
Anh cứ đi từng bước như vậy, bên tai chỉ nghe thấy tiếng lộc cộc của gậy dẫn đường, Phó Nam Ngạn rẽ vào một góc, chợt nghe có người gọi ——
“Giáo sư Phó?”
Là giọng của Trì Chiếu.
Bước chân của Phó Nam Ngạn dừng lại.
Trần Khai Tế vẫn chưa lên lầu, giọng nói phấn khích của hắn từ cách đó không xa vọng lại: “Anh Trì! Không phải anh đang làm việc ở trường sao? Sao quay lại đây rồi?”
“À, tôi vừa xong việc nên mới về đây.” Trì Chiếu giải thích với Trần Khai Tế bằng giọng điệu ấm áp, đôi chân tê cứng của Phó Nam Ngạn lại tiếp tục di chuyển.
Đúng vậy, Trì Chiếu trở lại thì có liên quan gì tới anh đâu chứ?
Cậu ấy có rất nhiều bạn bè, có lẽ cậu ấy chỉ trở về vì họ mà thôi.
Phó Nam Ngạn quay người đi, anh gõ gậy dẫn đường của mình lên mặt đất rồi đi tiếp, bỗng dưng cổ tay bị Trì Chiếu nắm chặt.
Lòng bàn tay Trì Chiếu rất nóng, cậu nói vài câu với Trần Khai Tế xong thì đuổi theo Phó Nam Ngạn, giọng nói gấp gáp: “Giáo sư, ngài phải đi ạ?”
“Tại sao cậu….” Bị đụng chạm da thịt, Phó Nam Ngạn sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Sao vậy, có việc gì tìm tôi à?”
Anh rất tự nhiên tìm ra nhiều lý do cho Trì Chiếu: “Ký túc xá không có ai? Hay không mang theo chìa khóa? Hay đánh rơi đồ ở chỗ tôi?”
Rất nhiều lý do, thậm chí còn vượt qua cả suy của Phó Nam Ngạn, anh không muốn nghĩ mà cũng nghĩ không ra, chuyện đã như vậy rồi anh còn có thể tưởng tượng được gì nữa đây. Anh nói ra rất nhiều lý do nhưng Trì Chiếu đều nói không phải, cậu chỉ nắm chặt lấy cổ tay anh.
“Ký túc xá có người, tôi cũng không quên đồ gì cả, mấy ngày nay tôi không trở về bởi vì thật sự rất bận.” Trì Chiếu nói, “Không phải trước đó ngài bảo muốn nói chuyện với tôi sao? Sau khi giải quyết xong việc thì tôi trở về đây.”
Lúc Trì Chiếu đến bệnh viện đã hơn chín giờ tối, cậu biết mình có lẽ sẽ không kịp đến dự tiệc, vốn dĩ cậu muốn trực tiếp đến nhà Phó Nam Nạn, đợi anh trở về. Nhưng may sao cậu tình cờ gặp được Phó Nam Ngạn và những người khác khi vừa rời khỏi cửa ký túc xá.
Ngón tay Phó Nam Ngạn hơi cử động, vừa muốn nói gì đó thì nghe bên cạnh có người nói trước: “Này, đó không phải là Tiểu Trì sao? Sao cậu trở về đây rồi?”
Lúc này, bọn họ vẫn còn đứng ở dưới ký túc xá nam, các đàn anh khác chưa lên lầu, họ vừa nhìn thấy Trì Chiếu thì chạy tới, còn gọi các đàn chị mới về ký túc xá bên cạnh khăng khăng muốn đi ăn cùng Trì Chiếu.
Chỉ vài cái đẩy, Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn đã bị tách ra, mấy đàn anh khiêng Trì Chiếu đến một quầy thịt nướng gần đó.
Mọi người vẫn còn nhớ những gì Trì Chiếu đã làm, lúc đầu họ không hiểu được, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất biết ơn. Rất hiếm người có thể kiên định với bản thân trong tình huống bất lực không có bằng chứng như vậy, chỉ cần Trì Chiếu có một chút do dự, hạng mục của họ có thể thất bại ngay lập tức. Trong khi nói chuyện, cả bọn đẩy Trì Chiếu đến quầy đồ ăn, Trì Chiếu đang nắm tay Phó Nam Ngạn đành phải buông ra.
Trong suốt bữa tối sau đó, Phó Nam Ngạn cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với Trì Chiếu một lời nào.
Mọi người trong phòng thí nghiệm đều quá nhiệt tình, không để ý đến tình cảm đang sôi sục giữa Phó Nam Ngạn và Trì Chiếu, mà trực tiếp đè cậu ngồi xuống ghế. May mắn thay Phó Nam Ngạn là tổ trưởng tổ dự án, nên anh cũng được đẩy đến bữa tiệc thứ hai này.
Thật sự không còn cách nào khác, lòng tốt thì rất khó từ chối.
Thịt xiên và bia nhanh chóng được bưng lên, bàn ăn cuối cùng cũng đã đầy ắp. Bữa ăn này vốn dành cho Trì Chiếu, vì vậy bọn họ chia hơn phân nửa xiên que đặt trước mặt Trì Chiếu, theo sau đó là từng người một mời rượu.
Người đầu tiên nâng ly là đàn anh có ý kiến nhiều nhất với Trì Chiếu khi cậu báo cáo dự án: “Anh có lỗi với cậu, Trì Chiếu. Lúc trước cậu báo cáo, anh còn nghĩ rằng cậu liều lĩnh không biết suy nghĩ. Anh đã suy ngẫm về chuyện này rất lâu, nếu không có cậu thì giờ sẽ ra sao đây? Sẽ không có dự án nào cho bọn anh cả.”
Đàn chị nhiều lần thuyết phục Trì Chiếu cũng nâng ly: “Chuyện của Tiểu Trì không cần nói nhiều nữa, chị rất khâm phục sự dũng cảm của cậu.”
Mọi người đều chân thành cảm ơn Trì Chiếu, từng người một xoay quanh cậu nhưng lại vô tình bỏ rơi Phó Nam Ngạn. Bị bỏ rơi là chuyện bình thường, mọi người đều biết rõ thành công lần này không thể không có những cố gắng của Phó Nam Ngạn, họ sẽ không phủ nhận những gì anh đã làm, nhưng lần này Trì Chiếu thể hiện rất nhiều bản lĩnh, Phó Nam Ngạn biết, anh cũng cảm thấy Trì Chiếu xứng đáng được như vậy.
Vì vậy, anh chỉ yên lặng lắng nghe, rồi thỉnh thoảng cúi đầu uống một hớp trà.
Trà trong quán này dường như được ngâm rất lâu, tràn ngập vị chát. Cảm giác đắng chát lan tỏa trong miệng, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn uống hết cốc này đến cốc khác, để cảm nhận cái đắng và hương thơm từ lá trà.
Trì Chiếu là một người rất tốt, dũng cảm, ngoan cường và không sợ quyền lực, cậu có quá nhiều phẩm chất tốt đẹp. Cậu trong sáng đến mức dẫu cho Phó Nam Ngạn không thể nhìn thấy, anh vẫn cảm nhận được Trì Chiếu đang ngồi giữa một chùm tia sáng. Trì Chiếu quá tốt, khi Phó Nam Ngạn nhận ra điều này, anh đã rất bồn chồn và lo lắng. Một tâm hồn như thế xứng đáng có được một tình yêu nồng nhiệt và rực rỡ, nhưng Phó Nam Ngạn không thể làm vậy, anh không dám cuồng nhiệt như vậy.
Phó Nam Ngạn là một người không đủ dũng cảm, nỗi đau từ đôi mắt anh đã rõ ràng từ lâu, dẫu cho Phó Nam Ngạn đã cố gắng để đạt được trạng thái hoàn hảo nhất, nhưng cuối cùng anh vẫn không phải là một người hoàn hảo. Không chỉ cơ thể anh không hoàn hảo, mà ngay cả trái tim anh cũng khuyết một mảnh nhỏ.
Trong mắt người ngoài, Phó Nam Ngạn là một giáo sư dịu dàng và trầm tính, là một người trí thức đa tài, nhưng anh cũng chỉ một người bình thường, một người bình thường bị khuyết tật.
Anh có nhiều nỗi bất an và không kiên định hơn người khác, khuyết điểm từ đôi mắt vĩnh viễn là một nỗi đau với anh. Anh có thể chứng minh năng lực của mình bằng sự chăm chỉ, nhưng anh không dám thử phân tích cảm xúc phức tạp của tình yêu. Tình yêu là thứ quá đỗi vẹn toàn, nó không giống như bất kỳ thứ tình cảm nào khác, buồn vui của mình đều do người khác ban cho, Phó Nam Ngạn không tin vào tình yêu và cũng không dám yêu. Thậm chí lúc trước anh không đồng ý lời tỏ tình của Trì Chiếu, bởi vì anh cho rằng tình yêu sẽ thay đổi, đối với anh tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề, anh chỉ sợ sau khi Trì Chiếu phát hiện một khía cạnh khác không hoàn hảo của anh sẽ cảm thấy hối hận.
Những hiện tại tất cả đã kết thúc, nghe âm thanh tán gẫu của Trì Chiếu và những người khác, Phó Nam Ngạn cảm thấy vô cùng nặng nề.
Rất nặng, mà rất ổn. Khi giọng nói Trì Chiếu vang lên bên tai, anh đã chờ mong một điều gì đó từ cậu, nhưng lúc này hoàn toàn bình tĩnh lại thì giống như tro tàn.
Anh yên lặng nghe Trì Chiếu và mọi người nói chuyện. Sau khi kết thúc buổi tiệc nhỏ, mọi người bảo Trì Chiếu về cùng nhau, nhưng cậu lắc đầu nói: “Tôi còn có việc phải làm.”
Một người anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trì Chiếu nói: “Quan trọng lắm.”
Bữa ăn cũng đã kết thúc, sự biết ơn của mọi người cũng đã được cậu chấp nhận. Trì Chiếu không thể chờ đợi thêm nữa, sau khi nói lời tạm biệt với những người khác thì kéo tay Phó Nam Ngạn đi. Trong khu rừng bên cạnh quầy thịt nướng, Trì Chiếu lại lần nữa nắm lấy bàn tay của Phó Nam Ngạn.
“Giáo sư Phó.” Trì Chiếu đi tới xin lỗi anh, “Tôi tới muộn, mấy ngày nay tôi bận quá, thật sự không phải cố ý không tới gặp ngài, ngài đừng giận.”
Giọng của cậu trầm thấp mà nóng bỏng, giống như một con thú nhỏ đang mong chờ chủ nhân đã lâu không gặp, thân thiết mà ỷ lại như vậy. Phó Nam Ngạn đột nhiên thấy khó chịu trong lòng: “Tại sao?”
Trì Chiếu sửng sốt một chút: “Tại sao gì ạ?”
“Cậu không cần phải xin lỗi tôi, cũng không nên tới gặp tôi.” Phó Nam Ngạn hỏi cậu, “Sao cậu còn đến tìm tôi?”
Cơ thể của Trì Chiếu quá nóng, Phó Nam Ngạn cảm thấy như mình bị thiêu cháy vậy. Thật không thể tin được cũng không thể hiểu nổi. Trì Chiếu là một người rất xuất sắc, còn anh thì không, tại sao sau khi phát hiện ra anh không tốt như vậy, cậu lại chọn tiếp tục tiếp cận anh?
“Ngày hôm đó cậu nói không sai, trong bữa tiệc tối hôm nay cậu cũng thấy rõ thái độ mọi người rồi đấy.” Phó Nam Ngạn cố gắng ổn định tâm trạng, giúp Trì Chiếu phân tích, “Tôi không hoàn hảo như cậu tưởng tượng, không dịu dàng và mạnh mẽ cậu hiểu không? Tôi chỉ là một kẻ mù bình thường nhất, sẽ vì lời nói của người khác mà bối rối và mắc sai lầm. Đừng đến tìm tôi nữa, tôi không xứng đáng với tình yêu của cậu ——”
“Xứng đáng, em nói anh xứng đáng.”
Phó Nam Ngạn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Trì Chiếu ngẩng đầu lên hôn môi anh.
Sau khi rời đi, Trì Chiếu mới cảm thấy hối hận, cậu rốt cuộc vẫn nóng nảy như vậy, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ nói nặng lời, hiển nhiên cậu có thể lựa chọn biện pháp ôn hòa hơn, nhưng cậu không làm. Lúc ấy, Trì Chiếu nhìn thấy rất rõ sự đau đớn và giãy giụa trong mắt anh.
Phải kiên cường, phải dũng cảm, không sợ hãi quyền lực, phải mạnh mẽ đấu tranh, nói ra thì rất đơn giản, ngay cả trẻ con cũng hiểu đạo lý này. Nhưng nếu chưa từng trải qua thì rất khó để hiểu được nỗi đau của họ, Trì Chiếu không biết Phó Nam Ngạn đã từng trải qua những gì.
Chẳng phải giáo sư Phó cũng từng có lúc đau khổ đấu tranh nhưng vẫn bị phủ nhận sao? Chẳng lẽ anh ấy lại không muốn bản thân kiên cường, dũng cảm và không bị dao động?
Đúng là khi ấy Trì Chiếu đã nói ra những lời gây tổn thương, nhưng lúc cậu chạy từ trên sân thượng xuống thì cậu đã hối hận rồi. Cậu không tức giận cũng không thất vọng, mà thật ra là đau lòng. Đau lòng vì thời điểm khó khăn nhất, đau khổ nhất với Phó Nam Ngạn, cậu không thể là người đầu tiên chạy đến bên anh, đau lòng cho anh, cậu muốn ôm lấy anh.
Muốn ôm, vì thế bèn ôm.
Ngoài cánh rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng xe cộ đông đúc, Trì Chiếu vòng tay qua eo Phó Nam Ngạn.
“Ngày đó là do em không suy nghĩ mà nói những lời không hay, nhưng em chưa bao giờ thất vọng về anh, xứng đáng hay không là do em quyết định, những điểm tốt của anh em đều nhớ rõ.”
Khi nói về chuyện này, Trì Chiếu đã nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ đến chiếc kẹo bông gòn Phó Nam Ngạn đưa cho mình, cũng nhớ đến những lời mà ngày đó Phó Nam Ngạn từ chối cậu. Trong đầu đầy ắp ký ức, bao gồm những hạnh phúc và nỗi buồn Phó Nam Ngạn ban cho, nhưng tất cả những thứ ấy lại tạo nên tình yêu chân thật nhất của anh.
Trì Chiếu chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói trầm xuống: “Giáo sư, em chưa bao giờ cảm thấy anh là người hoàn hảo cả, từ ngày em nói thích anh thì em đã biết, nhưng anh lại đẩy em ra xa.”
Hóa ra Trì Chiếu luôn hiểu, đã nhìn thấu anh từ lâu rồi.
Cậu biết rằng anh cũng sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an, cậu nhìn thấu trái tim không dũng cảm cũng không kiên định dưới vẻ ngoài ôn hòa ấy. Cậu chưa bao giờ chạy trốn hay làm hại anh, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh bồi bạn, im lặng không nói lời nào.
Vật nhỏ yên tĩnh và tầm thường cũng có thể mang sức mạnh, Trì Chiếu là như vậy, tuổi không lớn, học không cao, nhưng trên người cậu mang theo ánh sáng, sáng hơn tất cả những thứ ánh sáng ngoài kia.
Trì Chiếu vùi cả người vào trong ngực Phó Nam Ngạn, cậu biết Phó Nam Ngạn không hoàn hảo, cũng không cần anh phải hoàn hảo. Yêu là một quá trình mà cả hai tâm hồn tiếp cận lẫn nhau, chữa lành cho nhau. Giọng của Trì Chiếu càng thêm kiên định: “Em nguyện ý đi cùng anh, anh không muốn yêu, vậy em sẽ đợi. Người em thích là anh, tất cả những thứ thuộc về anh em đều thích, em nguyện ý đợi, vậy nên đừng đẩy em đi, có được không?”
Hóa ra thật sự có người sẵn sàng đi cùng anh dù đã nhìn thấy tất cả khía cạnh yếu ớt và xấu hổ của anh, hóa ra thật sự có người có thể đốt cháy trái tim yên lặng chỉ bằng tình cảm chân thành của mình.
Giọng nói của Trì Chiếu thật nóng, như những vì sao hội tụ thành ngọn lửa cháy trên thảo nguyên, đốt cháy trái tim vốn yên lặng đã lâu của Phó Nam Ngạn. Chẳng cần biết người là lửa hay tro tàn, khi ngọn lửa bùng cháy, những gì còn lại trước mắt chỉ là ánh sáng.
Không muốn nhẫn nhịn cũng không nhịn thêm được nữa, Phó Nam Ngạn cụp mắt xuống, hôn lên môi Trì Chiếu.
Cơ thể của Trì Chiếu vừa đủ để lấp đầy vòng tay trống trải của Phó Nam Ngạn, mảnh ghép còn thiếu trong trái tim anh cũng đã được lấp đầy vào giây phút này.