Ở bên nhau được vài năm, mùa thu năm nay trong nhà họ đón thêm một thành viên mới: Một chú chó vàng ba tháng tuổi, ôm được từ chỗ của đồng nghiệp.
Trưa hôm đó đồng nghiệp đưa ảnh của bệnh nhân cho cậu xem, rồi tiện tay nhấn vào album ảnh. Thứ xuất hiện đầu tiên là hình ảnh của vài chú chó con, chỉ một cái nhìn thoáng qua như vậy, Trì Chiếu lại nhớ kỹ chú chó dán sát vào màn hình nhất, giống như vừa gặp đã yêu vậy.
Buổi tối khi tan làm Trì Chiếu cố ý đến chỗ đồng nghiệp đó hỏi thăm: “Tấm ảnh lúc trưa là chó con nhà cậu à?”
“Chó con nào cơ?” Vẻ mặt đồng nghiệp ngơ ngác hoàn toàn không hiểu chuyện gì, phải qua một lúc cậu ta mới vỗ vỗ đầu, lại mở ảnh trong điện thoại ra cho Trì Chiếu xem: “Cậu nói cái này sao?”
Ảnh chụp đặt ở trước mắt, Trì Chiếu cầm lên xem: “Đúng rồi, là nó đó.”
“Đây là đàn chó con của chó nhà tôi mới sinh.” Đồng nghiệp cũng xem cùng Trì Chiếu, sau đó cười hạnh phúc nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, “Một lần đẻ tận mấy đứa, suýt chút nữa không nuôi hết được.”
Trong ảnh có mấy chú chó con đang nằm cạnh nhau, giống như một cục bông lớn màu vàng. Chó con mới sinh trông không khác nhau lắm, đều là một cục lông xù tròn vo, nhưng Trì Chiếu lại chỉ chú ý tới một con chó duy nhất —— là đứa ở gần màn ảnh, còn bị một chú chó khác đè lên. Chú chó kia bị đè nên chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi mắt híp híp, rõ ràng là nhỏ hơn các anh chị em khác một chút, lông vàng trên người hơi xoăn xoăn, lỗ tai cụp xuống nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
“Đáng yêu quá đi.” Trì Chiếu cười khen ngợi, đầu ngón tay lướt trên màn hình, cuối cùng chỉ vào: “Nó tên là gì vậy?”
“Để tôi nhìn xem…” Đồng nghiệp híp mắt một hồi, nói: “Nó tên là Trì Đáo.”
Trì Chiếu nghi hoặc: “Cậu nói gì cơ?”
Đồng sự: “Trì Đáo!”
Trì Chiếu: “Trì Chiếu hả?”
“Trì Đáo” và “Trì Chiếu” có cách phát âm hơi giống nhau, hai người nói một hồi lâu mới hiểu được, đồng nghiệp vội vàng xua tay: “Không đúng không đúng, không phải là tên cậu, là ‘Trì Đáo’!”
Đồng nghiệp mở lớn khẩu hình miệng, ngón tay còn vẽ: “Trì —— Đáo ——, tên của nhóc này có nghĩa là đến muộn ấy.”
Đồng nghiệp giải thích với Trì Chiếu rằng chú chó này là con cuối cùng được sinh ra, nó đã hành hạ mẹ nó suốt mấy tiếng đồng hồ, vì thế người nhà bèn đặt cái tên này cho nó. Cách phát âm tên tương tự giống như duyên phận vậy, mà chú chó này thật sự đã tới nhà Trì Chiếu.
Ngày đó xem ảnh xong đồng nghiệp có hỏi Trì Chiếu: “Thích hả? Nếu không cậu cứ nuôi đi, tôi thấy cậu và nó rất có duyên đấy.”
Nhà đồng nghiệp mới sinh được một lứa chó con, họ vẫn luôn tìm người có thể nuôi chúng. Ánh mắt Trì Chiếu cứ dán chặt vào màn hình điện thoại, nhìn chú chó nhỏ đó một lúc rồi cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tôi và người nhà đều rất bận, sợ không chăm được.”
Trì Chiếu rất thích chó nhưng cậu chưa từng có ý định nuôi chúng. Nuôi thú cưng không phải là tùy hứng, điều đó đồng nghĩa với việc bạn phải có trách nhiệm với một sinh mệnh, đói thì cho ăn, bị bệnh thì phải chăm, còn phải hướng dẫn chúng để làm bạn, đây đều là cả một quá trình dài. Trì Chiếu thật sự sợ mình làm không tốt, cậu và Phó Nam Ngạn đều bận, mắt giáo sư Phó vừa khỏi chưa lâu, Trì Chiếu cũng không muốn làm phiền Phó Nam Ngạn.
“Thật sự không thể nuôi sao?” Đồng nghiệp còn đang khuyên bảo: “Thật ra nuôi chó rất dễ.”
Trì Chiếu rời mắt khỏi màn hình, cười: “Vẫn là thôi vậy.”
Cứ như vậy từ chối đồng nghiệp, vài tuần tiếp theo Trì Chiếu nằm mơ cũng chỉ thấy chú chó “Trì Đáo” kia, mơ thấy một đôi chân ngắn nhảy nhót chạy tới phía mình, đôi tai cụp xuống lắc qua lắc lại, cũng mơ thấy nó nằm trong lòng mình làm nũng, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liế m li ếm mặt mình.
Cứ như vậy qua mấy ngày, vào một bữa trưa nọ, Phó Nam Ngạn đột nhiên hỏi Trì Chiếu: “Có muốn nuôi chó không?”
Tay Trì Chiếu đang gắp thức ăn bỗng dừng lại một chút: “Sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Cậu thầm nghĩ mình chưa từng nhắc với anh là mình đang thích một chú chó mà. Phó Nam Ngạn buông đũa, lấy điện thoại ra, ấn mở một tấm ảnh chụp rồi đưa cho cậu xem: “Anh vừa tình cờ nhìn thấy, cảm thấy nuôi cũng được. Em xem đi, nhà bạn anh, anh nghĩ em vừa nhìn là sẽ thích chúng.”
Trì Chiếu “a” một tiếng rồi nhận điện thoại, cậu vừa mừng vừa sợ. Chú chó trong ảnh vô cùng quen thuộc với cậu, đây chẳng phải là “Trì Đáo” mà hằng đêm cậu mơ thấy đây sao.
Phó Nam Ngạn lại nói: “Cái này cũng rất có duyên, thằng nhóc này tên Trì Đáo, cũng coi như là họ ‘Trì’ của em.”
“Trùng hợp quá.” Trì Chiếu vừa mừng vừa sợ, ôm điện thoại Phó Nam Ngạn xem đi xem lại, sau đó xác nhận, quả thực dở khóc dở cười: “Sao anh lại có ảnh của nó? Mấy hôm trước em từng gặp qua nó rồi.”
Phó Nam Ngạn nói: “Bạn của Trâu An Hoà, hôm đó khi nói chuyện phiếm có nhắc tới chuyện này.”
Cho nên nói duyên phận thật sự không gì cản được, Trì Chiếu từ chối đồng nghiệp, không ngờ rằng đồng nghiệp của cậu lại là học sinh của Trâu An Hoà, vì thế vòng đi vòng lại, tin tức về chú chó lại truyền qua tay Phó Nam Ngạn, còn khiến Phó Nam Ngạn thích nó.
Giới y học rộng lớn như vậy, quen biết lẫn nhau cũng không phải chuyện mới, nhưng nhiều sự trùng hợp xuất hiện như vậy thì cũng coi như là duyên phận. Sau khi thông báo với bên kia thì bọn họ ôm chú chó về nhà, mua thêm đồ dùng cho nó, khiến căn nhà vốn yên tĩnh trở nên sinh động hơn.
Chó con vừa về nhà hôm nay nên còn sợ người lạ, nó rúc ở trong góc rê/n rỉ cả đêm, Trì Chiếu dời chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh nó gọi: “Trì Đáo —— Trì Đáo ——”
Trì Đáo dường như thật sự hiểu, nó tròn xoe đôi mắt đối mặt với Trì Chiếu, nó rúc vào trong ổ, rồi đứng lên dùng chóp mũi chạm chạm vào tay cậu.
Mũi chó con ươn ướt, chạm vào da thấy hơi lạnh, ngón tay Trì Chiếu hơi co lại, nhìn chằm chằm làn da bị chú chó kia chạm vào.
“Tiểu Trì Đáo ——” Cậu lại gọi một tiếng, vươn tay xoa xoa đám lông xù trên đầu nó, cậu từ từ cong khóe môi, “Chào mừng nhóc đến đây.”
–
Khi Trì Đáo mới đến thì rất nhút nhát, hai ngày đầu ngoại trừ ăn cơm ra thì trốn trong đệm của mình, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ trông rất đáng thương. Không tới hai tuần nó đã quen, bản tính nghịch ngợm của loài chó lộ ra. Hai ba tháng tuổi là lúc chó con hiếu kỳ nhất, ngày nào cũng cắn chỗ nọ chỗ kia, mỗi lần Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn về nhà đều là hiện trường tai họa: Rác trong thùng bị gặm ra ngoài đất, cuộn giấy đặt ở trên bàn đã bị xé thành từng mảnh, ngay cả sô pha trong nhà nó cũng không tha, khắp nơi đều là dấu răng của nó.
Trì Chiếu vừa tức vừa bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống túm lỗ tai nó: “Trì —— Đáo ——!”
Ma quỷ hiện thân trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức, Trì Đáo ngồi im đối diện với Trì Chiếu, giống như đang nhận sai vậy, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, khiến cơn giận của người ta bị nghẹn lại.
Trong nhà khắp nơi toàn là giấy, Trì Chiếu cũng hết cách, cậu thu dọn mớ hỗn độn quanh nhà, sau đó lại đi dạy dỗ nó: “Về sau không được như vậy nữa, có nghe chưa?”
Trì Đáo gâu gâu mấy tiếng đầy đáng thương, Phó Nam Ngạn đi tới vỗ vỗ đầu nó, sau đó lại ôm nó vào lòng, quay đầu nói với Trì Chiếu: “Đừng tức giận, em chấp với một chú chó làm gì?”
“Em phải tức giận chứ!” Trì Chiếu chỉ chỉ thùng rác vừa mới dọn lại. “Anh nhìn nó xem này!”
Trì Đáo dè dặt kéo cổ áo Phó Nam Ngạn, Phó Nam Ngạn cũng hết cách, dùng ngón tay búng trán nó: “Được rồi, để anh dạy lại nó.”
Trì Chiếu không tin: “Anh có thể dạy được nó sao?”
Phó Nam Ngạn nói: “Dù gì thì lúc trước anh cũng từng có kinh nghiệm nuôi chó rồi.”
Kể từ hôm đó, Phó Nam Ngạn thật sự nhận nhiệm vụ thuần hóa Trì Đáo. Giáo sư Phó đã từng nuôi chó, lại còn là bác sĩ tâm lý, theo lý thuyết thì hẳn là anh rất có kinh nghiệm, nhưng không ngờ rằng Trì Đáo ở trong tay anh vẫn chẳng nghe lời chút nào.
Lại qua một tuần nữa Trì Đáo vẫn giống như ma vương mà điên cuồng cắn xé giấy trong nhà. Buổi tối khi đi ngủ, Trì Chiếu cắn lên tai Phó Nam Ngạn: “Có phải giáo sư Phó của chúng ta không làm được không vậy? Một chú chó nhỏ cũng không thuần hóa được?”
Tắm rửa xong, cả hai người cùng mang một mùi hương mà nằm trên giường. Căn phòng khô nóng, Phó Nam Ngạn xoa mông Trì Chiếu, nhướng mày nói: “Anh làm được không em không biết sao?”
“Không biết.” Đêm tối đến, giáo sư Phó lại trút bỏ lớp áo ôn hòa, Trì Chiếu cũng yêu chết những lúc anh thế này, cậu xoay người ngồi trên người Phó Nam Ngạn, cố ý dùng răng gặm nhấm yết hầu của anh. “Trừ khi anh chứng minh cho em xem!”
“Sao em cũng cắn người như chó con thế hả?” Phó Nam Ngạn tuy trêu chọc nhưng động tác trên tay lại giống như có lửa đốt, anh xoay người một cái đè Trì Chiếu xuống, động tác mạnh mẽ không cho cậu từ chối.
“Thoả mãn em.” Giáo sư Phó cười nói.
Chú chó nhỏ bên ngoài không ngừng lay cửa, trong phòng ngủ tràn ngập cảnh xuân, tiếng chó sủa cùng tiếng th/ở dốc hòa quyện vào nhau.
Mãi cho đến khi mệt rồi, Phó Nam Ngạn mới vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Trì Chiếu, chậm rãi nói: “Chuyện này không thể trách anh được, thầy Trì.”
Trì Chiếu không còn hơi sức, ôm lấy anh ậm ừ: “Hả?”
“Không thể trách anh.” Phó Nam Ngạn cúi người hôn trán cậu một cái. “Là do em quá quyến rũ.”
Để giáo sư Phó dạy dỗ quả nhiên là một quyết định sai lầm, kinh nghiệm có bao nhiêu cũng vô ích, Trì Đáo học được tính làm nũng của Trì Chiếu, chỉ cần nó đáng thương rê/n rỉ một tiếng, Phó Nam Ngạn đã không thể hung dữ với nó nữa rồi.
2. Chuyện ngắn tiếp theo.
Sau khi Trì Đáo tới độ tuổi dậy thì, Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn như “nghiêm phụ từ mẫu” cũng đành phải buồn thúi ruột vì chú chó con này, mà khi lớn dần Trì Đáo từ từ hiểu chuyện, ổn trọng hơn, ma vương nhỏ biến thành trợ thủ đắc lực trong nhà.
Không muốn lấy điều khiển từ xa, nó có thể giúp bạn ngậm tới.
Thi thoảng khi Trì Chiếu chưa rời giường, nó còn có thể cung cấp dịch vụ gọi dậy sớm.
Chú chó rất dính người, trong mắt chỉ có mỗi chủ nhân. Mỗi lần Trì Chiếu hay Phó Nam Ngạn ra ngoài, tiếng mở cửa vừa vang lên là nó không ngồi im được nữa, bắt đầu kêu gào, cắn ống quần không cho rời đi.
Trì Chiếu mềm lòng, mỗi lần như vậy cậu đều sẽ đau lòng, sau khi xong việc thì chạy về sớm ôm nó hôn hít. Sau này có một khoảng thời gian Trì Chiếu phải đi công tác mấy ngày, ngày nào Phó Nam Ngạn cũng gửi tin nhắn thông báo cho Trì Chiếu về nó.
[Ngày đầu tiên thầy Trì không ở đây, nó không ăn uống gì cả.]
[Ngày thứ hai thầy Trì không ở đây, nó đã ôm quần áo của em ngây ngốc một lúc lâu.]
[Ngày thứ ba thầy Trì không ở đây, nó nhớ em suy nghĩ suốt một đêm.]
…
Lúc mới bắt đầu Trì Chiếu còn cảm thấy thật sự lo lắng về nó, ngày nào cũng muốn về sớm, sau đó từ từ suy ngẫm lại thì mới thấy có gì đó sai sai. Tính cách của Trì Đáo cậu cũng hiểu, cho dù có nhớ thì mấy ngày sau cũng sẽ quên, có Phó Nam Ngạn ở đó, sao lại tới mức không buồn ăn buồn uống cơ chứ.
Một lần gọi video, giọng Trì Chiếu vang lên từ trong điện thoại ra, Trì Đáo đều gâu gâu hai tiếng tượng trưng rồi căn bản không thèm quay về hướng này.
Trì Chiếu nhướng mày: “Đây là nhớ em mà anh nói đó hả?”
Phó Nam Ngạn rất thản nhiên, không bày tỏ ý kiến.
“Là nó nhớ em hay là ai nhớ em?” Trì Chiếu cười, cố ý hỏi: “Sao em cảm thấy những hành động kia trông không giống nó chút nào vậy?”
“Nó nhớ em.” Phó Nam Ngạn rất thản nhiên mà đáp, anh cười: “Anh cũng nhớ em, thầy Trì.”
Vì thế, Trì Đáo – chỉ vừa mới thành niên đã bị thiến – cẩu độc thân lại bị bắt chứng kiến tình yêu của bọn họ thêm một lần nữa.