“Rồi, ổn rồi.” Trì Chiếu cẩn thận bôi thuốc vết thương, “Hai ngày tới anh đừng để vết thương gặp nước, ngày mai tôi sẽ bôi tiếp cho anh.”
“Sao cậu lại cẩn thận quá mức như vậy nhỉ?” Phó Nam Ngạn cảm thấy buồn cười. Năm nay anh đã ngoài ba mươi, phải một thời gian dài anh không được đối xử như vậy, anh cũng cảm thấy có chút không quen.
“Bôi thuốc như vậy vết thương sẽ mau lành hơn.” Trì Chiếu kiên trì nói, bỏ tăm bông và dung dịch sát trùng vào hộp sơ cứu, tiếp tục thuyết phục, “Cứ để như vậy sẽ khó chịu, cũng khó nhìn lắm.”
“Người mù thì cần gì dễ nhìn?” Phó Nam Ngạn khẽ cười, hờ hững lật sách trên bàn, đầu ngón tay lướt qua từng dòng chữ, “Dù sao tôi cũng không nhìn thấy được.”
“Cái này khác chứ.” Trì Chiếu bướng bỉnh, “Anh vốn dĩ luôn đẹp trai.”
Trong mắt cậu, Phó Nam Ngạn luôn là người tốt nhất, đẹp nhất, cậu không muốn để cho anh phải khó chịu.
Có người quan tâm đến những thứ mà mình không quan tâm, đó là một cảm giác khá vi diệu. Phó Nam Ngạn đã không còn có cảm giác đó từ lâu, anh đã sớm đi qua cái tuổi coi trọng vẻ ngoài và sĩ diện, đã không hề xem khuyết điểm này là một nỗi sỉ nhục nữa rồi. Nhưng được đối xử như vậy, từ tận đáy lòng anh vẫn cảm thấy hưởng thụ, một cảm giác ấm áp hiếm khi xuất hiện trong văn phòng nhỏ, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Hai người xong chưa?” Giọng của Trâu An Hòa từ bên ngoài truyền vào, cách một cánh cửa nghe hơi trầm bổng, “Bây giờ tôi vào có tiện không?”
Bầu không khí kiều diễm ban đầu cứ như vậy mà tan.
“Vào đi, cửa không khóa.” Phó Nam Ngạn nghe thấy tiếng kẽo kẹt khi cửa bị đẩy ra, ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, “Làm tôi cứ cảm thấy có ai đó ngoài cửa.”
Sau khi không thể nhìn thấy, các giác quan khác dường như được phóng đại đến vô hạn, thính giác của Phó Nam Ngạn trở nên cực kì nhạy bén.
Trâu An Hòa đi đến trước mặt Phó Nam Ngạn, nhìn thấy vết thuốc màu nâu nhạt trên trán anh và hộp sơ cứu trong tay Trì Chiếu, hắn đã hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi là ý gì, nhưng vẫn cười trêu: “Còn không phải là tại các cậu à? Nào là “nhẹ tay chút”, rồi còn “đau quá”, tôi sợ nhìn thấy những thứ không nên thấy đó.”
Mặt Trì Chiếu đỏ lên: “Không phải đâu, chúng tôi, chỉ đang…”
Trò đùa người lớn như vậy, Trì Chiếu không quen lắm nên ấp úng hồi lâu mới giải thích được, hiển nhiên là cực kì ngượng ngùng, Trâu An Hòa trêu chọc nhìn cậu, Phó Nam Ngạn đành giúp cậu giải vây: “An Hòa, cậu đừng làm hư trẻ nhỏ.”
“Đùa thôi”. Trâu Anh Hoà ngừng cười rồi nói, “Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Hai người họ muốn bàn công việc, Trì Chiếu tự nhiên cũng không muốn ở lại. Sắc mặt cậu vẫn còn ửng đỏ, ôm hộp thuốc vội vàng chạy đi, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Vậy giáo sư, ngày mai tôi lại tới bôi thuốc cho ngài.”
Cửa đóng lại, văn phòng cũng trở nên yên tĩnh, Phó Nam Ngạn quay đầu nhìn Trâu An Hòa hỏi có chuyện gì. Hắn tùy ý đặt tay lên lưng ghế anh đang ngồi, vẻ mặt cố nén khôi hài: “Còn có thể có chuyện gì nữa, không phải sắp cuối năm rồi à? Sắp tới phải về nông thôn đi bệnh viện tuyến thấp địa phương, lần này khoa các cậu cũng phải đi theo.”
Chuyên gia đi đến tuyến cơ sở hàng năm đều là hạng mục cố định của bệnh viện số Năm, nhưng đây là lần đầu tiên khoa Tâm lý đi cùng, Phó Nam Ngạn nửa cười hỏi: “Sao tự dưng lại mang theo chúng tôi?”
“Đây là chính sách mới.” Trâu An Hòa nhún vai, “Mức sống của người hiện đại ngày càng tốt, tầm nhìn ngày càng được mở rộng, quan tâ m đến tâm lý học là chuyện sớm muộn.”
Phó Nam Ngạn gật đầu tán thành: “Đây là chuyện tốt.”
Y tế trong nước vẫn còn quá khan hiếm, nguồn lực y tế phân bố không đồng đều, bệnh viện tuyến thấp không đủ bác sĩ, tâm lý học lại là một chuyên ngành mới nổi, vì vậy nhiều người vẫn còn hiểu sai về nó, thật chất bệnh tâm lý cũng giống như cảm lạnh, ho sốt, ai cũng có thể mắc phải, không nên quá mức sợ hãi nó.
“Thời gian diễn ra khi nào?” Phó Nam Ngạn hỏi.
“Tuần sau đi.” An Hòa đáp lời. “Nơi chúng ta đến là một huyện nghèo khó cấp tỉnh, mỗi bộ phận sẽ tự điều phối nhân sự trong khoa.”
Công tác bố trí cán bộ tuyến thấp rất đặc thù, phải có người có chuyên môn lâu năm, đồng thời phải có người mới vào làm để cùng học hỏi, nhưng vẫn phải đảm bảo cho công việc ở bệnh viện được diễn ra bình thường. Phó Nam Ngạn gõ bút lên bàn, sau khi thêm tên Trì Chiếu vào danh sách, Trâu An Hòa cũng vừa lúc nhìn thấy, hắn mỉm cười.
Hắn lại nhớ đến chuyện vừa rồi, trêu chọc: “Đã bảo quan hệ của hai người rất tốt nhưng trước sau cậu vẫn không thừa nhận, bây giờ không trốn được nữa đúng không?”
“Bạn nhỏ rất có lòng.” Phó Nam Ngạn cười nhẹ, nhưng không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, “Rất chăm chỉ cũng rất cẩn thận, đi theo học được nhiều thứ là chuyện tốt.”
“Cậu biết tôi không nói đến cái này.” Trâu An Hòa chậc một tiếng, “Tôi biết Trì Chiếu tính tình kiên định, không có gì lạ khi cậu muốn cho nhóc đó về nông thôn công tác. Tôi đang nói đến chuyện vừa nãy kia kìa, tôi chưa từng thấy qua ai thân mật bôi thuốc cho cậu như vậy, sao, bệnh sạch sẽ của giáo sư Phó đã khỏi rồi ư?”
Phó Nam Ngạn vốn là một người mắc bệnh sạch sẽ, anh không thích người khác đụng chạm mình, cảm thấy nó không sạch cho lắm, chứng bệnh này càng tệ hơn sau khi anh mất đi thị giác. Về cơ bản, anh sẽ không tiếp xúc thân thể khi không cần thiết.
“Tôi chưa kịp nói.” Phó Nam Ngạn cười nói: “Người trẻ tuổi luôn nóng lòng mà.”
Chuyên viên đào tạo cũng được xem như là một nửa giáo viên, phải chú ý khoảng cách giữa thầy và trò. Từ trước đến nay, Phó Nam Ngạn vẫn luôn là người ngoài nóng trong lạnh. Đây là lần đầu tiên Trâu An Hòa nhìn thấy anh thân thiết với người khác nên mới nảy sinh nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt không hề gợn sóng của anh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng đúng, tôi cũng không nghĩ cậu sẽ đến mức đi để ý một thực tập sinh.”
Phó Nam Ngạn cười nói: “Lần sau tôi sẽ không để cho cậu ấy tới, có thời gian thì ngồi học thêm gì đó vẫn tốt hơn.”
–
Trong buổi họp sáng ngày hôm sau, Phó Nam Ngạn đề cập đến vấn đề đi công tác ở bệnh viện tuyến thấp, không ngoài dự đoán Trì Chiếu đã đăng ký tham gia, đây hoàn toàn là tự nguyện và phối hợp với cấp trên. Sau một hồi bàn bạc, khoa Tâm lý học cuối cùng cũng quyết định khoảng hơn mười ứng cử viên.
Từ khi đệ trình đến khi chốt danh sách vẫn còn dư một khoảng thời gian, đến khi bọn họ nhận được thông báo chính thức đã qua một tuần.
Một tuần nói không dài cũng không ngắn, Trì Chiếu cũng dần dần quen thuộc với những người khác trong khoa Tâm lý. Tình hình ở đây và khoa Mắt không giống nhau, đây là khoa mới mở, toàn khoa chủ yếu là các bác sĩ và y tá trẻ tuổi, ngoại trừ một giáo sư già giữ chức vụ cao nhất thỉnh thoảng đến thăm, những giáo sư còn lại đều giống như Phó Nam Ngạn, còn rất trẻ.
Một nhóm người trẻ sẽ có rất nhiều năng lượng, Trì Chiếu cũng thích bầu không khí của khoa Tâm lý. Người duy nhất có mối quan hệ không tốt chắc có lẽ là thực tập sinh tên Trần Khai Tế, mặc dù cũng quen biết nhau được một khoảng thời gian nhưng Trì Chiếu vẫn không hiểu tại sao hắn lại có thái độ thù địch với mình.
Trì Chiếu tự nhận mình không làm gì sai, cũng chưa từng hắt gáo nước lạnh vào mặt ai, cậu tự nhận thấy không thể nào làm vừa lòng tất cả mọi người, dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, cứ làm tốt việc của mình là được.
Trì Chiếu vừa tan tầm thì nhận được thông báo đi công tác. Cả ngày nay cậu bận rộn viết bệnh án tới mức đau nhức cổ tay, vừa tới cửa ký túc xá, chuẩn bị lên lầu thì Wechat nhận được thông báo:
[@Mọi người: Đây là danh sách và địa điểm chuyến công tác đến nông thôn lần này, mọi người xem và chuẩn bị nhé.]
Danh sách đã được xác định từ trước, có những ai thì mọi cũng đã biết rõ, danh sách lập ra chỉ để tiện việc thống kê. Trì Chiếu mở ra xem một chút, sau khi thấy tên của mình bèn đóng lại, mở ra xem các thông báo khác người phụ trách vừa gửi.
Điều kiện nơi họ đến lần này không tốt lắm, là một huyện nghèo nổi tiếng trong tỉnh. Trì Chiếu cũng sinh ra ở một huyện nghèo, môi trường ở đó cực khổ như thế nào cậu hiểu rất rõ, cậu không sợ nhưng người thành phố lần đầu tiên đến có thể sẽ không chịu nổi.
Trì Chiếu do dự một chút, vốn định đi vào ký túc xá bèn quay đầu lại đi tới hiệu thuốc bên cạnh, tuy rằng đi đến vùng nông thôn là hoạt động của toàn bộ bệnh viện, nhưng đến lúc đó mỗi khoa sẽ có hoạt động riêng, tự mình chuẩn bị để phòng ngừa vẫn hơn.
Cần phải có thuốc chống muỗi, mặc dù đã qua mùa đông nhưng ở nông thôn có rất nhiều côn trùng nhỏ, vết cắn của chúng rất độc.
Thuốc chống dị ứng cũng nên chuẩn bị, nơi đó không khí ẩm ướt, hoàn cảnh rất khó thích nghi, đến lúc đó nhất định trong đội sẽ có người cần sử dụng.
Các loại thuốc thông thường khác có lẽ không cần đến, dù sao bọn họ cũng hành nghề y, những loại thuốc đó chắc chắn ai cũng sẽ có. Trì Chiếu dạo một vòng hiệu thuốc, cuối cùng lấy thêm một chai dầu.
Sau khi nhìn thấy vết bầm tím ở thái dương Phó Nam Ngạn vào ngày hôm đó, Trì Chiếu đã để tâm đến việc này, đồng thời cũng phát hiện anh thường xuyên có vết thương do bị va chạm trên người. Loại vết thương này không nghiêm trọng nhưng nó vẫn khiến người ta khó chịu. Vài lần Trì Chiếu muốn giúp Phó Nam Ngạn bôi thuốc, nhưng anh vẫn luôn từ chối thẳng thừng.
“Vết thương nhỏ này không cần làm phiền đến cậu.” Anh luôn mang vẻ mặt bình tĩnh thờ ơ. Dù Trì Chiếu có tiếp tục kiên trì, anh vẫn nói: “Cậu làm tốt việc của mình là được rồi.”
Nhưng Trì Chiếu vẫn lo lắng cho Phó Nam Ngạn.
Đường quê toàn là đường đất đầy ổ gà ổ voi, trời mưa lại thêm lầy lội, thời gian họ đi lại trùng hợp có mưa, sợ mắt của Phó Nam Ngạn không tiện, Trì Chiếu vẫn chuẩn bị sẵn lọ dầu, xem như là phòng ngừa trước.
Giáo sư Phó có nguyện ý hay không không quan trọng, tình cảm của cậu sẽ không thay đổi, sự quan tâm ấy không thể nào kiềm chế, cậu không muốn để giáo sư Phó phải chịu một chút đau xót nào.
Tuy chỉ mua nhu yếu phẩm, Trì Chiếu lại tốn hơn một tiếng đồng hồ kể từ lúc rời ký túc xá, muốn hỏi cậu tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy, chính là bởi vì cậu đã dành phần lớn thời gian để xem qua các loại dầu và hỏi cách sử dụng chúng.
[Giáo sư, vết thương của ngài đã khá hơn chưa? Tôi vừa mua lọ dầu mới, có thể giúp anh bôi.]
Vài tiếng sau, Phó Nam Ngạn nhìn thấy tin nhắn, hơi cụp mắt, đáp: “Cảm ơn, nhưng hiện tại tôi không cần.”
[Cần chứ, tôi thấy trên cánh tay và mu bàn tay của ngài đều có vết bầm tím nên mới đặc biệt mua.]
[Lần này chúng ta về nông thôn đường rất khó đi, nếu ngài có vấp ngã thì phải nói cho tôi, đây là lọ dầu tôi đã chọn rất lâu mới mua được, nghe nói dùng rất tốt.]
Phần mềm đọc màn hình đọc to tin nhắn không một chút cảm xúc, âm thanh máy móc gõ vào màng nhĩ từng chữ một, nhưng giọng nói của Trì Chiếu như hiện lên trong tâm trí của Phó Nam Ngạn.
Nghiêm túc mà chân thành, âm thanh của thiếu niên thật trong trẻo, cho dù đôi mắt không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ sự chân thành của cậu.
Ngón tay Phó Nam Ngạn dừng lại một chút.
Ngay cả khi Trâu An Hòa không đề cập đến, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc nhờ Trì Chiếu tiếp tục bôi thuốc cho mình.
Chỉ là một vết thương nhỏ, quá phiền toái, không cần thiết, đó là những gì Phó Nam Ngạn luôn trả lời. Nhưng Trì Chiếu giống một chú cún nhỏ đang vẫy đuôi vậy, nhất định muốn chạy tới bên cạnh anh, nhiệt tình và chân thành đến mức người ta không nỡ từ chối.
— Vậy thì cứ đến đây đi.
Phó Nam Ngạn nghĩ, dù sao chỉ là một đứa trẻ.
Đây không phải là lần đầu tiên anh gặp một sinh viên nhiệt tình như vậy, cảm giác mới mẻ không được bao lâu, sau một thời gian tự khắc sẽ biến mất.
Trì Chiếu lại gửi thêm hai tin nhắn nữa, dường như sợ anh từ chối, Phó Nam Ngạn dùng đầu ngón tay đè nút thoại, trả lời: “Vậy phiền cậu rồi.”