Thẩm An là người chỉ nhớ ăn không nhớ đòn.
Tối thứ sáu, lúc Lâm Hạc đưa cho Thẩm An năm mươi tệ, ánh mắt Thẩm An liền lộ ra vẻ kinh hỷ, Lâm Hạc một lần nữa cảm thấy như vậy.
"Đây... Đây là khen thưởng cho sự tiến bộ lúc thi giữa kỳ của tôi sao?" Thẩm An quay đầu hỏi hắn, trong lời nói có chút vui mừng không dám tin.
Lâm Hạc có chút không hiểu hỏi: "Đứng thứ hai từ dưới lên, thưởng cái gì?"
Thẩm An sắc mặt cứng đờ, chậm rãi ngừng cười, mặt nhỏ chảy xuống.
Lâm Hạc nhìn mấy sợi tóc mềm mại của cậu, vì ngủ mà dựng cả lên, trong lòng rất muốn đưa tay vuốt vuốt, cuối cùng lại cố hết sức kiềm chế.
Hắn nhìn đôi mày thanh tú, ngũ quan xinh đẹp trên mặt của Thẩm An, cậu vì xấu hổ, miệng hết mở ra lại đóng lại, giọng điệu cũng không quá tốt.
Nếu bảo Lâm Hạc phải hình dung thì Thẩm An thực ra có chút giống một con chim non bị bắt ra khỏi tổ, chưa kịp học bay thì đã rơi khỏi cây, được người nhặt ôm trong long bàn tay, nó không biết phân biệt tốt xấu kêu gào dữ dội, mổ bừa bãi, chưa kịp có ai dạy cho nó một bài học thì đã thấy nó không báo trước nghiêng đầu nằm trong lòng bàn tay người ta khò khò ngủ quên.
Thẩm An cao giọng hỏi lại: "Vậy sao hôm nay cậu đột nhiên tốt bụng như vậy?"
Lâm Hạc bị cậu sờ vào khuỷu tay mới tỉnh táo lại, trả lời Thẩm An: "Hai ngày nữa tôi phải ra ngoài tham gia cuộc thi vật lý, tôi không có ở nhà, đây là chi phí sinh hoạt hai ngày của cậu."
Thẩm An nắm năm mươi tệ vào lòng bàn tay, có chút bất an nói: "Vậy hai ngày nữa cậu phải về đấy."
Lâm Hạc gật đầu, im lặng không nói.
Thẩm An lẩm bẩm có chút không hài lòng, nói thầm: "Sao dạo này nói chuyện với cậu tôi luôn mất tập trung..." Cậu đã mấy lần nói chuyện với Lâm Hạc đều phải lặp lại.
Tan học, Lâm Hạc đơn giản cầm một ít hành lý cùng một số bạn cùng lớp lên xe buýt, gần một nửa số bạn học cùng lớp đều có mặt ở đó. Tan trường Thẩm An cùng Cố Tần Nhiên cùng nhau rời đi.
Cố Tần Nhiên nhìn cậu, do dự mấy lần, lúc đi đến cổng trường, nhìn thấy chiếc xe chở học sinh top đầu đi thi ở nơi khác đang chậm rãi lái đi, cậu quay đầu nhìn Thẩm An. Lúc này, cậu ta mới nhận ra Thẩm An cũng đang nhìn gì đấy đến xuất thần.
Cậu nhìn theo ánh mắt của Thẩm An, phát hiện Thẩm An đang nhìn chằm chằm vào quầy bánh xèo nhân trứng đối diện.
"Cậu đói bụng à?" Cố Tần Nhiên hỏi.
Thẩm An gật đầu, nuốt nước miếng, lại nhìn Cố Tần Nhiên: "Cậu muốn ăn không? Tôi đãi cậu."
Câu này Thẩm An đã lâu không nói ra, Cố Tần Nhiên lúc này không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt có chút kỳ quái, sau đó nghi hoặc nhìn Thẩm An nói: "Vẫn là....vẫn để tôi đãi cậu đi."
Nghe cậu nói xong, Thẩm An cũng không có từ chối, ôm vai Cố Tần Nhiên đi vào quầy hàng.
"Bánh kếp nhân hai quả trứng, còn có xúc xích và thịt xiên!" Thẩm An đứng đó nói xong, có ý thức nhường vị trí cho Cố Tần Nhiên trả tiền.
Sau khi hai người cắn hai miếng bánh, Cố Tần Nhiên do dự, nhịn không được hỏi: "Thẩm An... gần đây cậu và lớp trưởng chúng ta có vẻ thân thiết nhỉ?" Cậu nhìn Thẩm An, cắn một miếng bánh lớn, miệng dính đầy dầu mỡ, muốn tự mình tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì.
Thẩm An đang ăn bánh kếp nhân trứng chậm lại, ngước mắt nhìn Cố Tần Nhiên: "Làm gì có." Cậu phủ nhận một cách tự nhiên.
Cố Tần Nhiên không biết Thẩm An tại sao phải thải dối mình, bọn họ hiển nhiên là bạn thân nhất trong lớp này.
Nghĩ tới đây cậu có chút không vui, thấp giọng hỏi: "Nhưng đã truyền khắp lớp rồi, lớp trưởng giúp cậu chữa mấy câu hỏi sai trong bài kiểm tra, viết còn rất nghiêm nữa. "
Thẩm An cau mày, không quan tâm lắm: "Vậy sao, lớp trưởng mà, giúp đỡ bạn học cũng không có gì kỳ lạ."
"Cậu thì biết cái mông ấy! Tên Lâm Hạc đó chẳng phải là người thích giúp đỡ người khác gì cả. Cậu có biết tại sao trong lớp chúng ta điểm số của cậu ta rõ ràng cao nhất nhưng ai đi hỏi lớp phó học tập không? Bởi vì Lâm Hạc căn bản không bao giờ giảng cho người khác, vở cũng không cho ai mượn! Trừ khi cậu đưa cậu ta tiền! "
Thẩm An cũng rất ngạc nhiên, vốn dĩ hắn cho rằng Lâm Hạc không có bạn bè vì tính cách không tốt, nhưng cậu không ngờ Lâm Hạc lại đến mức này.
Cố Tần Nhiên trên mặt vẫn có chút tức giận: "Người như cậu ta đáng đời không có ai chơi cùng!" Sau đó quay đầu hỏi Thẩm An: "Cậu ta làm sao có thể vô cớ giúp cậu như vậy? Cậu đừng không để trong lòng, đến lúc ấy lại chịu thiệt thòi, tôi nghe nói cậu ta không dễ chơi chung đâu. Khi cậu ta học cấp hai..."
Thẩm An không đành lòng nghe mà ngắt lời, cậu xua tay, cảm thấy Cố Tần Nhiên giống như một bà già hay cằn nhằn: "Ờ, tôi và Lâm Hạc lúc còn nhỏ là bạn tốt, mặc dù sau này bọn tôi không chơi cùng nhau nữa, bọn tôi ít nhiều vẫn còn chút tình bạn thời thơ ấu, có lẽ cậu ấy sẵn lòng giúp đỡ tôi vì khoảng thời gian đó".
"Tình bạn hồi còn nhỏ, cậu nói tôi biết khi đó cậu mấy tuổi?"
Thẩm An cảm thấy khó hiểu, phản ứng của Cố Tần Nhiên quá dị thường, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phẫn nộ bất bình của Cố Tần Nhiên, đột nhiên hiểu ra điều gì: "Này? Trước đây cậu từng mượn vở của cậu ấy mà bị từ chối hả??"
Sắc mặt Cố Tần Nhiên cứng đờ, cậu ta mím môi không nói nữa.
Thẩm An lộ ra một nụ cười dương dương đắc ý, vỗ vỗ vai Cố Tần Nhiên an ủi: "Chậc, tôi và cậu ấy từ nhỏ đã có giao tình, cho nên cậu ấy sẵn lòng giúp đỡ tôi. Cậu lại không quen biết cậu ấy, cậu ấy không cho mượn cũng là điều dễ hiểu, đây cũng không có gì cả..."
Sắc mặt Cố Tần Nhiên xoành xoạch thay đổi, khi nhìn thấy Thẩm An nuốt miếng bánh kếp nhân trứng cuối cùng, cậu lại mở miệng: "Tôi nhìn thấy cậu ta chở cậu trên xe đạp..."
Lần này đến lượt Thẩm An im lặng.
Lời nói đã bắt đầu, Cố Tần Nhiên chỉ có thể hỏi: "Sao bây giờ cậu lại cùng đường với cậu ta? Cậu không phải là..."
Không có nơi nào để đi, căn bản không có người cô nào chăm sóc, có phải là dựa vào Lâm Hạc sống...
Thẩm An tiến lên một bước, đột nhiên không nói một lời, cúi đầu giấu gương mặt vào trong bóng tối, nhấc chân rời đi.
Lòng tự trọng của thiêu niên thời khắc này trở nên rất mong manh, cậu không kịp nghĩ ra câu trả lời, vẻ mặt tự hào vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, giống như một câu chuyện cười.
Nhìn thấy cậu như vậy, Cố Tần Nhiên cũng có chút hoảng hốt, vốn dĩ ý định của cậu ta không phải muốn thương tổn Thẩm An, cậu chỉ quan tâm đ ến bạn bè của mình, cậu đưa tay nắm lấy Thẩm An đang chuẩn bị rời đi: "Chờ một chút... Thẩm An! Đừng đi. Tôi chỉ là lo lắng cho cậu thôi. Người ích kỷ lại lạnh lùng như cậu ta, giống như nghèo đến phát điên, làm sao có thể vô duyên vô cớ thu nuôi cậu, tôi sợ cậu bị cậu ta lừa."
Thẩm An túm lấy ống tay áo của cậu, quay lại nhìn: "Sợ tôi bị lừa? Như tôi bây giờ còn sợ bị lừa cái gì, cậu ta còn có thể lừa tôi cái gì?" Cậu nhún vai ra vẻ thờ ơ: "Thôi, cậu đừng lo lắng quá. Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng yên tâm đi, tôi biết cậu ấy từ lâu rồi, Lâm Hạc không phải loại người như vậy." Cậu chậm rãi kéo tay Cố Tần Nhiên ra khỏi tay áo mình: "Haiz cậu ấy sắp thi đấu rồi, tôi thì không biết đi xe đạp, chỉ đành đi bộ thôi, không tốn thời gian nữa, tôi đi trước đây." Cậu vẫy tay với Cố Tần Nhiên, bóng người dần dần biến mất.
Cố Tần Nhiên cảm thấy không cam lòng, nhưng cậu biết Thẩm An hẳn là càng khó chịu hơn, cậu chỉ là có chút tức giận, cậu coi Thẩm An như bạn thân của mình, nhưng Thẩm An lại không có nói cho mình biết những chuyện này, thậm chí còn nói dối ra vẻ mình ổn. Nhưng tức giận quy tức giận, cậu không muốn làm Thẩm An buồn lòng, bởi vì cậu cảm thấy Thẩm An đã đủ đáng thương rồi.
Cậu ấy bây giờ thậm chí còn không đủ ăn, còn phải đợi lớp trưởng rời đi mới dám ăn bánh kếp nhân trứng.
Cố Tần Nhiên càng ngày càng khó chịu, cậu còn làm cho Thẩm An đáng thương không vui, tất cả là bởi vì mình nói không rõ ràng, lẽ ra mình nên đợi, suy nghĩ kỹ rồi hãy nói...
Thẩm An đổ mồ hôi mới về đến nhà Lâm Hạc, lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa mà Lâm Hạc nhét vào.
Cậu nằm lên giường của Lâm Hạc, đung đưa chân, lớp trưởng không có ở nhà, bài tập hôm nay có thể để ngày mai làm cũng được.
Ngày mai nhất định làm xong.