Ngày hôm đó Lâm Hạc đạp xe chở Thẩm An về.
Thẩm An ngồi ở phía sau, đầu cúi xuống, giống như quả cà tím héo, thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện ra cậu cùng đường với Lâm Hạc, còn không chỉ cùng một đoạn nhỏ mà còn cùng đến khi về đến nhà luôn.
Sau đó sẽ phát hiện ra thẻ ăn mà cậu quẹt vào buổi trưa hàng ngày cũng thuộc về Lâm Hạc nốt...
Tiếp sau đó sẽ có người biết Thẩm An tiêu tiền của người nghèo kiết xác, cậu so với Lâm Hạc còn khốn khổ hơn, bi thảm hơn, nghèo kiết xác hơn.
"Sao vậy?" Lâm Hạc giống như nhận ra tâm tình không tốt của cậu.
Thẩm An trầm giọng nói: "Mọi người... mọi người đều phát hiện chúng ta là bạn tốt rồi..."
Lâm Hạc dừng lại một chút, vừa đúng lúc bánh xe đạp lao qua một cái hố, hai người ngồi trên xe đạp đồng thời va vào nhau.
"Vậy tiếc quá." Lâm Hạc nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Thẩm An lại không vui: "Ý cậu là gì! Làm bạn với tôi xấu hổ à?" Thì ra Lâm Hạc cũng giống như cậu, không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ?
Giọng nói của Lâm Hạc ngược lại không lớn bằng cậu, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như cũ: "Không phải lúc nào cậu cũng cảm thấy xấu hổ khi đi cùng tôi sao? Lần trước cậu và bạn cậu đi cùng nhau, khi nhìn thấy tôi, cậu còn giả vờ như không biết."
Thẩm An trợn mắt, nhưng lại không thể phản bác. Bởi vì đây là sự thật, nhưng tuy rằng cậu có chút giữ thể diện, nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy mình và Lâm Hạc là bạn tốt, điều này không thay đổi, nhưng Lâm Hạc lại không phải là loại người để ý đến ánh mắt của người khác, sao lại không nguyện ý để người khác biết?
Chính tại lúc Thẩm An trầm mặc, Lâm Hạc lại nói tiếp: "Nhưng không sao đâu, tôi vốn dĩ không muốn làm bạn tốt với cậu." Lâm Hạc nghĩ so với quang minh chính đại làm bằng hữu, hắn càng nguyện ý lấy thân phận mơ mơ hồ hồ mà bí mật ái muội hơn.
Mơ mơ hồ hồ thì đã đạt được, chỉ còn bí mật ái muội thôi.
Không ngờ đã bị "quang minh chính đại" rồi, có điều cũng không phải là không có lợi ích gì, biết đâu ngày mai có thể chở Thẩm An đi một quãng đường xa hơn.
Giọng nói giận dữ của Thẩm An lại vang lên từ phía sau: "Ai thèm quan tâm đ ến việc làm bạn tốt với cậu!"
Cuối tuần, Lâm Hào xách sữa đi khắp nơi tìm nhà Lâm Hạc.
Nó đứng ở cửa không dám đi vào, đầu ngó xung quanh, cảm thấy mình đang đứng trong một căn nhà nguy hiểm có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trên mái nhà có một miếng tấm nhựa màu xanh đỏ được ép bằng gạch, chắc chắn ở đó từng dột qua.
Nó bước vào sân, trong sân có mấy bộ quần áo đang phơi, màu sắc trông rất tươi sáng, không giống phong cách của anh họ nó, anh họ nó luôn mặc quần áo kiểu cũ, cũng không che giấu được khuôn mặt anh tuấn, dáng người tốt, tư thế thẳng tắp, khí chất không tầm thường.
Nó bước chân hơi do dự, có vẻ có chút nặng nề, chủ yếu là vì nó và Lâm Hạc bình thường rất ít giao tiếp với nhau, tuy thời gian ở bên nhau trông có vẻ lâu, nhưng Lâm Hạc vẫn luôn lạnh lùng với nó.
Kể từ lần trước Lâm Hạc rời khỏi nhà nó đã gần nửa năm, đến hiện tại cũng chưa từng có liên lạc qua, thật không biết lúc gặp mặt nên nói chuyện thế nào.
Kết quả đúng lúc đầu óc nó đang rối thành một nùi, chân đã đi tới cửa nhà Lâm Hạc.
Đầu tiên nó lịch sự gọi: "Anh?" Sau đó gõ cửa hai lần.
"Ai thế?"
Một giọng nói kỳ lạ từ bên trong truyền đến, giọng nói rất rõ ràng, nghe như một thiếu niên tuổi tác không lớn.
Cửa không bị khóa từ bên trong, Lâm Hào trực tiếp đẩy ra.
Hai người vừa đối mặt liền dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá đối phương.
"Cậu là ai?"
"Anh là ai?"
Hai người đồng thời hỏi.
Lâm Hào hiển nhiên tự tin hơn, vì vậy trả lời trước: "Tôi là em trai của Lâm Hạc, đến gặp anh ấy."
Ánh mắt Thẩm An rơi vào hộp sữa trong tay Lâm Hào, giọng điệu chậm rãi dịu xuống, lộ ra lương tâm áy náy: "Tôi là bạn cùng lớp của cậu ấy." Cậu ở chỗ Lâm Hạc lâu như vậy mà chưa từng nghe nói đến thân thích gì, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng nói không có ai liên lạc với cậu ấy, sao bây giờ lại mọc ra một đứa em trai?
"Bạn cùng lớp?" Lâm Hào kinh ngạc, trong ấn tượng của nó, với tính tình của Lâm Hạc, có lẽ anh không có nhiều bạn bè, gia đình không hòa thuận, làm sao có thể có quan hệ tốt với người khác?
Sau đó, nó nhìn thấy đôi dép lê trên chân Thẩm An cùng với chiếc áo sơ mi cũ hình như anh họ nó đã mặc trước đó.
Không phải Lâm Hào có trí nhớ tốt, mà là Lâm Hạc chỉ có mấy bộ quần áo đó, mặc đi mặc lại nên Lâm Hào có ấn tượng.
Lâm Hào càng ngày càng không tin, nhìn Thẩm An: "Anh không phải ở chỗ anh trai tôi đi?"
Thẩm An nhìn vẻ mặt của em trai Lâm Hạc, trong lòng cảm thấy xấu hổ: "Ài, không có, không có, tôi cuối tuần mới đến tìm cậu ấy, cậu ấy thành tích tốt nên tôi đến hỏi bài."
"Vậy tại sao anh lại ở trên giường của anh ấy?" Lâm Hào cảm thấy vị bạn học này của anh trai mình rất không lễ phép, chủ nhà không có ở đây, liền hành động bừa bãi cứ như ở nhà mình.
Thẩm An ôm sách nửa dựa vào đầu giường, khó chịu ngồi dậy: "Tôi vừa đọc thuộc, mệt quá nên mới nằm một lát."
Đứng một lúc, Lâm Hào cảm thấy có chút mệt, đặt hộp sữa xuống đất, cởi cặp sách trên lưng rồi ngồi lên ghế, nghiêng đầu hỏi Thẩm An: "Anh tôi đâu? Bao giờ quay lại?"
"Trời tối mới về." Nói chính xác hơn là hắn sáng sớm mới trở về, Thẩm An nhìn Lâm Hào, đánh giá em họ của Lâm Hạc, nó cùng Lâm Hạc một chút lớn lên cũng không giống nhau, nhìn kỹ lại thì, hình như lông mày có vẻ hơi giống?
"Cậu tìm anh cậu có chuyện gì thế?" Thẩm An ân cần hỏi: "Đợi cậu ấy về tôi có thể giúp cậu nói cho cậu ấy biết, anh cậu về rất muộn, cậu muốn ngồi ở chỗ này chờ cậu ấy sao?"
Lâm Hào ôm cặp sách, phòng của Lâm Hạc chật hẹp đến nỗi nó cảm giác như không thể bỏ thêm được thứ gì vào nữa.
"Tôi đến nhờ anh ấy giải bài." Lâm Hào không tin lời Thẩm An nói, nghĩ rằng người bạn học này có vẻ muốn đuổi nó đi, để anh trai giải đề cho anh ta.
"Tôi ở đây chờ anh về." Lâm Hào kiên định nói.
Thấy vậy Thẩm An cũng không tiện nói thêm gì nhiều, Thẩm An lại lấy sách che mặt, nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, trầm giọng nói: "Được, thế cậu cứ đợi đi."
Đợi hai tiếng đồng hồ, Lâm Hào không thể ngồi yên được nữa.
Nó cau mày nằm trên bàn, vô cùng đau đớn và căm hận mà cố gắng chép bài, nói với Thẩm An: "Này, tôi đi trước, trời tối sẽ quay lại."
Thẩm An ngẩng đầu, sợ buổi tối nó lại đến vô ích, liền nói với nó: "Cậu ấy trở về rất muộn, rất muộn đó." Thẩm An nhịn không được lại nói: "Mà về cũng không có nhiều thời gian để giảng bài cho cậu đâu."
Lâm Hào đứng dậy, dậm dậm chân tê dại vì ngồi lâu trên ghế thấp, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thẩm An, bạn học nhỏ của anh trai nó lớn lên cũng khá đẹp trai, chỉ là không biết nói chuyện.
Anh nó không có thời gian nào đến lượt người này từ chối hộ?
Có điều Lâm Hào sau đó lại suy nghĩ lại, chẳng lẽ Lâm Hạc đã sớm an bài, lần trước tức giận chưa xuôi, còn thường xuyên cùng bạn học phàn nàn về gia đình của chú hai mình?
Nhưng anh trai nó hình như cũng không phải là loại người hay phàn nàn về người khác, Lâm Hào thở dài, không nghĩ nữa, không biết đợi nó quay về nói với mẹ rằng căn bản không có gặp người mẹ nó có mắng chết nó nữa không.
Ngay lúc Lâm Hào đang lê bước rời đi thì Lâm Hạc mở cửa bước vào, trên tay xách một túi đồ.
Lâm Hạc hiển nhiên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Hào ở đây, hắn bước vào, nhìn thấy hộp sữa trên mặt đất, lại nhìn Thẩm An.
Thẩm An lúc này mới đứng dậy nói: "Em trai cậu tới gặp cậu, mua sữa cho cậu." Cậu đi tới cầm lấy cái túi trong tay Lâm Hạc: "Sao hôm nay cậu về sớm như vậy sao? Lát nữa lại phải ra ngoài sao? "
"Không ra ngoài nữa, cửa hàng phải tu sửa, tháng sau mới đi." Lâm Hạc trả lời.
Lâm Hào nhìn Thẩm An tự nhiên nhận lấy trái cây từ tay Lâm Hạc, hai người tiếp tục hỏi đáp, nó cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có một loại cảm giác quen thuộc vô cùng ấm áp.
Vốn dĩ từ "ấm áp" nên được cách ly với một người có tính khí lạnh lùng như Lâm Hạc.
Bạn cùng lớp lại vào phòng tắm mở vòi nước rửa nho, hình như còn đang ngâm nga gì đó.
Lúc này ánh mắt Lâm Hạc mới rơi vào Lâm Hào: "Sao vậy? Có chuyện tìm tôi sao?"
Lâm Hào vội vàng mở cặp lấy ra bài tập và bài kiểm tra: "Em đến tìm anh dạy kèm, vừa đúng lúc cửa hàng chỗ anh làm phải sửa, chắc anh cũng có thời gian."
Kết quả không ngờ tới Lâm Hạc lại từ chối: "Tôi không có thời gian, lớp 12 rồi."
Hắn bước tới bên bàn, thuận tay dọn dẹp mặt bàn bừa bộn mà Thẩm An bày ra hôm nay, trong sách còn kẹp loạn bài kiểm tra, giấy học thuộc từ vựng các loại.
Lâm Hào sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ Lâm Hạc sẽ từ chối, đây không phải là chuyện thường xuyên xảy ra, nó sau đó hắn chuyển đề tài tới mẹ nó: "Mẹ em bảo em nói với anh dạo này thành tích của em sa sut, còn nói nếu em còn thụt lùi nữa sẽ đánh em một trận."
Lâm Hạc thờ ơ, cụp mi xuống: "Không phải cô hai thường xuyên nói điều này sao? Dù sao bà cũng chưa từng thật sự đánh cậu."
"Nhưng bà ấy ồn lắm, mắng em nhiều đến mức đầu em sắp nổ tung luôn!" Lâm Hào tưởng rằng Lâm Hạc vẫn còn tức giận nên cầm cuốn sách đến bàn học: "Anh, đừng tức giận, mẹ em nói cuối tuần đến nhà em ăn cơm, sau khi dạy kèm cho em ở lại cũng được, phòng trước đấy của anh cũng dọn xong rồi."
"Ồ? Thu dọn xong rồi? Vậy mấy thứ bừa bộn nhà cậu nên để ở đâu bây giờ?" Lâm Hạc lại hỏi.
Lâm Hào còn chưa phát giác tới cái gì, tiếp tục nói: "Để trên ban công."
Thẩm An lúc này rửa nho xong đi ra, quả nho tròn trịa nằm trong chậu có ánh nước, cậu nhặt lên nhét một quả vào miệng, sau đó nhổ vỏ vào thùng rác với một tiếng " tiếng "phù".
"Để người ta ở phòng kho còn ở đây nói chuyện, là tôi tôi còn ngại không dám nhắc đến, thật hiếm có nha!"