"Cậu làm gì thế, đừng có động tay động chân được không?" Thẩm An lùi lại, vươn tay bảo vệ khóa áo.
Cố Tần Nhiên càng nhìn cậu như vậy càng cảm thấy khả nghi, liền kéo mạnh cổ áo cậu, hai bên đọ sức: "Cậu làm sao vậy! Che che đậy đậy làm cái gì!"
Thẩm An gấp đến đỏ mặt: "Mau thả tôi ra!"
Đúng lúc này, Cố Tần Nhiên bất ngờ giơ tay kéo khẩu trang của Thẩm An xuống.
Thẩm An kêu lên một tiếng, đưa tay che mặt.
Cậu buông một tôi ra, phần cổ áo đã bị hai người vặn vẹo mất hình dạng.
Cố Tần Nhiên rốt cục buông tay, ánh mắt rơi lên trên mặt Thẩm An, ánh mắt dần dần trở nên không thể tin nổi, sau đó ngón tay run rẩy: "Cậu Tôi... cậu Tôi véo mặt cậu? Hay là cậu Tôi chọc? Còn dùng sức như vậy?!" Cậu Tôi không khỏi thầm nghĩ, dưới trướng Lâm Hạc cuộc sống của Thẩm An quả thực khó khăn!
Thẩm An biết mình đã bị nhìn thấy, tức giận buông bàn tay đang che mặt mình ra.
Kết quả, Thẩm An còn chưa kịp nghĩ ra lý do chính đáng, Cố Tần Nhiên không chịu thua đã lao tới: "Trên người nữa! Để tôi xem cậu Tôi có đánh cậu nữa không! Tôi biết ngay cậu ta là một tên khốn nạn mà... Cậu ta lúc học cấp hai còn đi theo người ta đánh nhau..." Cậu tức giận nói, khi đến gần chiếc cổ áo được nới lỏng của Thẩm An, cậu nhìn thấy dấu vết mơ hồ dày đặc.
Cố Tần Nhiên đồng tử lập tức run lên, phản ứng càng lớn hơn trước, tức giận nói: "Bắt nạt người quá đáng! Bắt nạt người quá đáng!"
Thẩm An thấy sự việc đã bại lộ, cũng không cần che đậy nữa, cởi áo khoác ngồi lên giường Cố Tần Nhiên, ở đây vừa vặn đối diện với cửa thoát khí của điều hòa, Thẩm An bị nóng hỏng mất thôi.
Cậu hít một hơi gió mát, gọi Cố Tần Nhiên: "Đừng ồn nữa!"
Cố Tần Nhiên hiển nhiên bị cuốn vào trong cảm xúc do tự mình bổ não không cách nào thoát ra nổi, ánh mắt nhìn Thẩm An càng ngày càng thương tiếc, còn bao hàm bi thống.
"Yên tâm, đêm nay cậu ở lại với tôi, đừng về, đừng sợ cậu ta, tôi giúp cậu báo thù!" Cố Tần Nhiên nói xong thật muốn đi ra ngoài.
Thẩm An nghe vậy, vội vàng nhảy xuống giường, ôm lấy Cố Tần Nhiên, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tràn ngập đau buồn và tức giận của Cố Tần Nhiên, hỏi: "Làm sao? Đến nhân vật số 1 của trường cũng dám đánh à?"
Thẩm An nói xong, chợt nhớ tới một điều, lần này Lâm Hạc đã không còn là số một trong trường nữa.
Sắc mặt cậu hơi thay đổi, sau đó nói với giọng điệu có phần mất tự nhiên: "Cậu biết mà, lớp trưởng không đứng đầu trong kỳ thi lần này vì cậu ấy thể hiện không tốt, không phải là cậu ấy không có khả năng..."
Cố Tần Nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, vào lúc này rồi mà cậu vẫn còn muốn giúp Lâm Hạc giải thích.
Cứ như cậu sợ người khác nghi ngờ Lâm Hạc thực lực không đủ.
Cố Tần Nhiên bị nhắc nhở như vậy, nhớ tới Lâm Hạc đánh nhau hạ thủ tàn nhẫn như thế nào, đang mang dép đột nhiên dừng lại, sau đó ép mình bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra nói: "Đúng vậy, tôi khẳng định không thể đánh bại cậu ta, tôi hiện tại đi gọi người..."
Thẩm An nhịn không được, giật lấy điện thoại di động của cậu ta: "Cậu gọi ai chứ? Mau đi nghỉ ngơi đi."
Cố Tần Nhiên nghe xong, sắc mặt trở nên kỳ quái nhìn bộ dáng Thẩm An, giọng điệu thay đổi: "Cậu... Cậu đi theo lớp trưởng? Là cậu tự nguyện sao?"
Thẩm An lại ngồi trở lại giường, vẻ mặt không trả lời rõ ràng được câu hỏi này.
"Ày... cậu ấy chỉ... muốn hôn tôi... có lẽ là do cậu ấy thích đàn ông đi... Cậu cũng biết cái tính thối của cậu ấy, căn bản sẽ không có ai thích cậu ấy để cậu ấy hôn... Cậu ấy thật quá đáng thương, tôi có không còn cách nào khác chỉ đành để cậu ấy hôn thui..." Thẩm An cúi đầu nói.
Câu nói này quá "kiểu câu của Thẩm An", quá gượng ép.
"Cậu ấy chắc rất thích tôi đi, cậu ấy nghèo như thế vẫn muốn tiêu tiền cho tôi, còn nói muốn học cùng trường đại học với tôi..."
Nhưng khi Thẩm An nói ra những lời này, cậu dần dần mất đi vẻ tự mãn, cúi đầu xuống, giống như giá đỗ suy dinh dưỡng héo úa.
Cố Tần Nhiên không đứng ở cửa nữa, đi tới ngồi trên giường bên cạnh Thẩm An: "Vậy cậu... cậu cũng thích cậu ta chứ?"
Thẩm An trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Không biết."
"Không biết nghĩa là gì, cậu đã đồng ý kêu cậu ta hôn cậu rồi..."
Lời này nói nghe có vẻ như Thẩm An rất vô trách nhiệm.
Thẩm An khó chịu: "Không biết thì chính là không biết!" Cậu cầm cuốn sách mang theo lên nói: "Tôi đến đây để làm chính sự, lớp trưởng giúp tôi tìm vài trường học, tôi đến đây để tra." Cậu thay đổi chủ đề, mở sổ đăng ký: "Còn cậu thì sao? Đã chọn trường chưa? Cậu nên nộp đơn sớm một chút."
"Đừng nhắc nữa, bố tôi bắt tôi nghiên cứu cả đêm, thậm chí còn đi tìm bạn học cũ để giúp chọn." Cố Tần Nhiên tắt trò chơi, nhường chỗ cho Thẩm An.
Lúc Thẩm An xem xong các trường học mà Lâm Hạc đã chọn thì đã hơn năm giờ.
Thẩm An không xem nữa, rời khỏi máy tính, đi mở tủ lạnh của Cố Tần Nhiên.
Cố Tần Nhiên cũng đi tìm đồ ăn cho cậu, tưởng cậu đói bụng.
Kết quả nhìn thấy Thẩm An lấy ra hai chai soda, mở một chai, cầm chai còn lại.
Cậu quay lại phòng Tần Nhiên để lấy lại cuốn sách, nói: "Tôi phải đi đây."
Cố Tần Nhiên nhìn cậu: "Sao còn uống một bình cầm thêm một bình?" Trong giọng nói có chút cố ý đã biết còn hỏi.
Thẩm An quay lưng về phía cậu, còn chưa kịp nhận ra, liền nghiêm túc trả lời: "Tôi mang một chai về cho lớp trưởng của tôi."
"Đã đến rồi, tối nay ở lại cùng nhau ăn tối đi?" Cố Tần Nhiên vẫn muốn giữ cậu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm An.
Thẩm An nói: "Tôi phải về làm..." Cậu nói nửa chừng, suýt chút nữa buột miệng buột ra chữ "làm cơm".
Chuyện này để Cố Tần Nhiên nghe thấy bảo cậu xấu hổ biết bao, Thẩm An mừng thầm vì mình đã phản ứng kịp thời.
Cậu đi xuống nhà, kéo khóa áo khoác và đeo mặt nạ vào.
Cố Tần Nhiên nhìn cậu mùa hè mà phải khổ sở như vậy, không khỏi nói: "Đây không phải là dã thú sao? Còn làm cậu ra bộ dạng này..."
Thẩm An cũng cảm thấy như vậy: "Còn không phải sao!" cậu lại bắt đầu cảm thấy nóng bừng, trong lòng cũng mắng Lâm Hạc: "Tôi lần sau sẽ bảo cậu ấy đừng dùng sức nhiều như vậy."
Cố Tần Nhiên: "..."
Cuối cùng cậu nhìn Thẩm An đi xa, thân hình càng ngày càng nhỏ, ánh mắt không khỏi trở nên u sầu.
Vào ngày Lâm Hạc và Thẩm An đến phòng máy tính của trường để đăng ký tình nguyện viên, cũng gặp rất nhiều người trong lớp.
Máy điều hòa trong phòng máy tính đang chạy hết công suất, Thẩm An lấy tờ giấy mà Lâm Hạc viết cho mình ra.
Mấy ngày nay chỉ vì chọn trường, chọn ngành, hai người đã xảy ra tranh chấp nhỏ.
Lâm Hạc cảm thấy nếu Thẩm An học cùng chuyên ngành với hắn, hắn có thể giúp Thẩm An học.
Thẩm An nghe vậy dựng tóc gáy, vào đến đại học cũng không tha cho cậu, ở trước mặt Lâm Hạc gạch bỏ nguyện vọng cùng chuyên ngành với Lâm Hạc.
Cậu giải thích rằng điểm của mình căn bản không đủ cho chuyên ngành đó, thật lãng phí, sau đó khuyên Lâm Hạc rằng chỉ cần học chung đại học là đủ, không nhất thiết phải học chung chuyên ngành.
Cuối cùng, Lâm Hạc ở điểm này cũng không ép buộc cậu quá nhiều, điểm số của Thẩm An thật sự không cho phép cậu chọn chuyên ngành trường như hắn.
Nhưng người vẫn có chút không vui.
Hai người ngồi cùng nhau đăng ký, Lâm Hạc điền vào lựa chọn của mình và xác nhận, khi cậu cũng xác nhận, Thẩm An đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Lớp trưởng? Cậu thật sự chọn như vậy à?" Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào nguyện vọng 1 của Lâm Hạc, với điểm số của Lâm Hạc, ngay cả chuyên ngành tốt nhất, điểm của hắn cũng cao hơn.
Thẩm An nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt có chút khẩn trương, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt của Lâm Hạc, in bóng lên chiếc mũi cao của hắn.
"Lỡ như sau này cậu hối hận thì sao..." Lúc này, Thẩm An càng nghĩ càng cảm thấy như có một tảng đá đè lên ngực.
Nhưng giữa hai người, Thẩm An có quá ít tiếng nói, gần như không có chỗ để chen miệng trước mặt Lâm Hạc.
Ngay cả trường học mà Thẩm An nộp đơn cũng được Lâm Hạc chọn cho mình.
Cậu hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Hạc.
Thẩm An đột nhiên cắt đứt động tác của Lâm Hạc, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, hoặc đang lo lắng cái gì, nhìn Thẩm An nói: "Cậu báo trước đi."
Hắn phải nhìn thấy Thẩm An đăng ký trước rồi bấm xác nhận mới cảm thấy yên tâm.
Thẩm An không có gì phải do dự, vì vậy dưới sự giám sát của Lâm Hạc xác nhận nguyện vọng.
Bên cạnh người đến rồi đi, có bạn cùng lớp nhìn thấy họ cũng tiến tới chào hỏi.
Đã có người nộp trước đó đi tới phía Lâm Hạc, thò đầu vào hỏi Lâm Hạc: "Cậu nộp trường gì thế?"
Lâm Hạc cũng không có gì giấu diếm, nâng cằm biểu thị chính là trên màn hình máy tính.
Ánh mắt của người bạn cùng lớp kia cứng lại, giọng điệu có chút khó tin: "Lớp trưởng... cậu... cậu, chủ nhiệm có biết cậu nộp nguyện vọng như vậy không?"
Lâm Hạc cảm thấy có chút phiền, nhìn thấy Thẩm An bên cạnh đã báo xong, thế là không chút do dự nhấn xác nhận.
Tin tức về sự việc này lan truyền nhanh chóng, Lâm Hạc bị chủ nhiệm sau khi biết tin chặn lại trước khi hắn kịp rời khỏi cổng trường.
Sắc mặt chủ nhiệm nhìn rất xấu, nói muốn Lâm Hạc đến văn phòng nói chuyện với mình.
Vẻ mặt Lâm Hạc vẫn rất thản định, cũng không nói nhiều, chỉ nói với Thẩm An: "Chờ tôi."
Thẩm An không dám ngẩng đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm, thấp giọng nói: "Ờ."
Lâm Hạc đi đến văn phòng với chủ nhiệm.
Thẩm An đứng một mình dưới bóng cây chờ hắn.
Kỷ Mặc Ngọc cầm một chiếc dù ren hoa đi tới, cô mặc một chiếc váy hoa rất tao nhã, cả người khí chất xuất chúng, lông mày cũng rất thanh tú.
Nhưng điều cực kỳ không phù hợp với khí chất thanh nhã kia là ánh mắt cô nhìn Thẩm An gần như có thể gọi là oán độc.
Cô nói với Thẩm An: "Sớm muộn gì cậu cũng sẽ kéo chân cậu ấy đến chết."
Cô không nêu tên ai, nhưng tất cả họ đều biết "cậu ấy" này người nào.
Thẩm An sắc mặt lập tức tái nhợt, thậm chí không có cách nào giả vờ hỏi: "Cậu đang nói cái gì?" hoặc "Cậu đang nói ai?"
Cậu bị những lời này ghim tại chỗ, không thể cử động, mất đi khả năng chống trả.
Cô gái để lại lời này rồi rời đi, tựa hồ không muốn cùng Thẩm An nói chuyện thêm nữa, ánh mắt nhìn Thẩm An mang theo vài phần khinh thường.
Thẩm An dựa lưng vào gốc cây, ánh mắt hồi lâu không biết nên rơi vào đâu.
Khi Lâm Hạc quay lại, nhìn thấy Thẩm An còn đang ngơ ngác, đi tới kéo cậu nhưng Thẩm An trốn được.
Lâm Hạc lông mày khẽ cau lại, nhìn bộ dáng của Thẩm An, hắn cho rằng cậu đã đợi hắn quá lâu nên không nói thêm gì nữa, gọi Thẩm An: "Đi thôi."
Sau khi hắn và Thẩm An báo xong nguyện vọng, mọi chuyện như gỗ đã đóng thuyền, dường như tất cả đều đang phát triển theo hướng mà Lâm Hạc nỗ lực hướng tới.
Lâm Hạc quyết định hôm nay không tranh cãi với Thẩm An.
Nhưng ngoài dự liệu của Lâm Hạc, Thẩm An tâm trạng chán nản cho đến tận nửa đêm khi hắn trở về từ cửa hàng của Hồ Khả Nhậm.
Hắn vào phòng tắm rửa rồi nằm lại lên giường, mới phát hiện Thẩm An đang trở mình, đôi mắt vẫn mở to, trong bóng tối hơi hơi phản quang.
"Sao vậy?" Lâm Hạc hỏi trước.
Thẩm An không nói chuyện.
"Hôm nay tôi không có chọc cậu." Lâm Hạc lạnh lùng nói: "Sao? Không muốn học cùng trường đại học với tôi à? Hiện tại hối hận đã muộn."
Thẩm An mím môi, cuối cùng giọng nói căng thẳng: "Cậu... cậu liệu có cảm thấy tôi không hiểu chuyện, lại còn là gánh nặng..."
Lâm Hạc không biết Thẩm An đa sầu thương cảm từ đâu đến, quay đầu về phía cậu, tựa hồ thật sự đã suy nghĩ kỹ càng, rất thẳng thắn nói với Thẩm An: "Mặc dù là gánh nặng, nhưng không sao cả."
Hắn cùng Thẩm An tiến đến rất gần, nói với cậu: "Hơn nữa cậu cũng không cần phải hiểu chuyện, bởi vì tôi vốn đã rất hiểu chuyện rồi."
Thẩm An nghe không hiểu quan hệ nhân quả của câu này, có vẻ chẳng có tí logic nào cả.
May mắn thay, Lâm Hạc hiện tại cảm thấy mình đã có Thẩm An trong tay, cho nên cũng đủ thành thật.
"Thẩm An có thể trưởng thành chậm một chút, người được yêu thương nhất định phải có một số đặc quyền." Hắn nhẹ nhàng tiếp tục nói với Thẩm An: "Nếu như tôi đã thích cậu, cậu không cần phải trả giá gì cả, cậu một chút ưu điểm cũng không có, đứa nào sẽ thích chứ, cậu nói xem, Thẩm An?"
Cậu nói xem, Thẩm An?
Thẩm An lúc này không thể nói được gì, đầu não mơ hồ, yêu cái gì, thích cái gì đều bị Lâm Hạc làm cho không kịp trở tay.
Cậu đến không thở còn không lên hơi, còn có thể nói được gì.
Trái tim chua như vị của táo tàu rừng vừa mới tiết ra, đã Lâm Hạc đổ một thùng mật ong vào.
Ngấy chết người.
Làm gì thế không biết, cái má bị hôn sưng mới vừa xẹp xuống, còn ở đây nói chuyện tình ái.
Lâm Hạc, thật sự không biết xấu hổ.
Thẩm An choáng váng, cảm thấy trái tim mình không đặt đúng chỗ, cảm thấy Lâm Hạc lại tiến tới hôn lên môi mình.
Thẩm An cũng hôn tới, lúc rời đi, cậu tựa hồ nhớ tới cái gì, khó chịu phàn nàn: "Lớp trưởng, lớp chúng ta có người nói xấu tôi, khó nghe lắm."
Lâm Hạc hỏi cậu: "Ai thế, ai nói gì cậu thế?"
Thẩm An không muốn nói ra, chỉ đành nói: "Quên đi, tôi không thèm chấp với cô ấy."
Không thèm chấp còn ở đây cáo trạng?
Lâm Hạc nhướng mày: "Bọn họ nói cậu không vui, về liền trưng cái mặt với tôi sao?"
Thẩm An rất thích mách lẻo với lớp trưởng của cậu, không cần kết quả, chỉ cần quá trình là thỏa mãn, không ngờ lại bị Lâm Hạc chuyển chủ đề sang chuyện này.