Thiếu Thêm Một Chút Đường

chương 2: red velvet

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Pudding Caramel Cheese)

Edit: Doãn Kiệt

Beta: Doãn Thiên

Bếp trường Brice ngồi xuống bên trái, đem sơ yếu lý lịch trên tay trực tiếp đưa cho người đàn ông ngồi chính giữa.

"Tổng giám đốc Tiêu, đây là sơ yếu lý lịch của các đầu bếp điểm tâm ngọt."

Một câu "Tổng giám đốc Tiêu" cộng thêm vẻ mặt cung kính, quả thật muốn đoán sai cũng không được, người đàn ông này tuyệt đối là nhân vật cấp cao.

"Là Tiêu Kỳ…" Hứa Kha nghe thấy người đằng trước lẩm bẩm nói.

Tiêu Kỳ là nhân vật nào cô chưa từng nghe qua, có điều cô chưa nghe thấy bao giờ cũng là bình thường. Vừa về nước chưa được một tháng, ngay cả cái thành phố này đối với cô còn vẫn xa lạ.

"Người đầu tiên là Bùi Hiểu Tinh, cô tiến lên nói một chút về tác phẩm của mình đi." Brice đã mở miệng, vì vậy cô gái thứ nhất bước ra ngoài.

Cô ta nhìn qua có chút khẩn trương, nói cũng ngấp ngứ: "Chào mọi người, tôi là Bùi Hiểu Tinh, tôi...tôi làm bánh Pudding Caramel Cheese, nguyên liệu chủ yếu có sữa tươi, gelatine, vani, bơ phomai…"

Trong lúc Bùi Hiểu Tinh giới thiệu đã có người phụ trách mang bánh ngọt chia đến trước mặt giám khảo. Hứa Kha vô thức nhìn về phía người đàn ông tên Tiêu Kỳ kia, nhìn hắn cầm nĩa ăn, mặt không biểu cảm nếm thử một miếng.

Lúc hắn nhẹ mấp máy môi nhấm nháp, chiếc cằm tinh xảo đẹp mắt khẽ động đậy, thói quen ăn uống cực kỳ lịch sự nhã nhặn. Trong lúc nếm thử, hắn đồng thời cụp mắt xuống, dùng nĩa bạc nghiền vỡ bánh pudding, cuối cùng hơi cúi người sát xuống đĩa ngửi một cái.

Anh ta không phải đầu bếp, nhưng rõ ràng có thể thấy được là một người có khả năng đánh giá mỹ thực.

Làm xong một loạt động tác đó, Tiêu Kỳ liền buông nĩa, không ăn nữa. Sau đó, khi mấy vị đầu bếp bên cạnh đánh giá tác phẩm của Bùi Hiểu Tinh thì hắn cũng không tiếp lời, chỉ ngồi nghe, cứ như chuyện đang xảy ra không liên quan gì đến mình.

Sau đó đến người thứ hai, người thứ ba… Mỗi người mang tác phẩm của mình lên cho mọi người giám định một lần. Từng người đều được các tiền bối giám định và thưởng thức một phen. Nhưng rất rõ ràng, sau cùng các đầu bếp đều sẽ nhìn Tiêu Kỳ một cái chờ hắn đánh giá.

Có lúc hắn sẽ nói "Khá tốt", có lúc sẽ nói "Bình thường", nhưng đều là từ ngữ trung bình, không đặc biệt khen ngợi, cũng không đặc biệt hạ thấp.

Người cuối cùng là Hứa Kha, cũng giống như mấy người trước đó, tác phẩm của cô cũng được người phụ trách chia đến trước mặt giám khảo. Hứa Kha bình tĩnh nhìn Tiêu Kỳ, cô để ý thấy hắn cũng giống như trước đó, cầm lấy sơ yếu lý lịch của thí sinh rồi nhìn thoáng qua.

Hứa Kha không nghĩ hắn có thể nhìn hết sơ yếu lý lịch chi chít chằng chịt của mình. Bởi vì lúc trước hắn xem lý lịch của những người khác cũng đều nhìn thoáng qua rất nhanh rồi bỏ sang bên cạnh. Có điều bây giờ sơ yếu lý lịch không quan trọng, tác phẩm mới là mấu chốt, cô chỉ hi vọng hắn có thể quên đoạn nhạc đệm nhỏ ở bãi đỗ xe, cho cô một đáp án công bằng.

Nhưng điều làm cho Hứa Kha bất an là…

Ba giây, năm giây, mười giây… nửa phút trôi qua, hắn vẫn chưa buông lý lịch của cô xuống. Một lúc lâu sau, không chỉ riêng bản thân cô, ngay cả mấy đầu bếp bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kỳ.

"Tổng giám đốc Tiêu?"

Đầu bếp bên cạnh nhắc nhở hắn có thể bắt đầu thưởng thức, nhưng Tiêu Kỳ vẫn như cũ không động đến nĩa ăn.

Sau khi yên lặng một lát, hắn bỗng chậm rãi ngước mắt lên: "Hứa Kha?"

Thanh âm hơi trầm, cực kỳ êm tai.

Hứa Kha sửng sốt một chút, cô lập tức bày ra tư thế cung kính: "Vâng, tổng giám đốc Tiêu, tôi là Hứa Kha."

Tiêu Kỳ không nói gì, chỉ lả ánh mắt sâu thẳm rơi trên mặt của cô. Dường như đang dò xét, lại tựa như phân biệt, trong lúc đó ánh mắt còn có một tia rung động không để người phát hiện. Nhưng cuối cùng hắn cũng sẽ không ở trong trường hợp như hiện tại mà nhìn chằm chằm một cô gái. Vì vậy, một lát sau hắn liền hạ mắt nhìn về đĩa bánh ngọt tinh xảo trước mặt.

"Hứa Kha, nói một chút về bánh ngọt của cô đi." Brice đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Hứa Kha mới phục hồi lại tinh thần từ ánh mắt của Tiêu Kỳ vừa rồi, cô tiến lên phía trước nói: "Là như vậy, hôm nay tôi làm bánh soufflé cheese, nguyên liệu rất đơn giản, phomai, bột mỳ đều là những nguyên liệu rất bình thường, nhưng cách làm…"

Hứa Kha nói một lát thì sự chú ý của cô cũng từ chỗ Tiêu Kỳ mà trưởng quay trở lại. Cô nhìn các vị tiền bối, sắp xếp suy nghĩ đâu vào đấy, nói liền một mạch: "… Bánh ngọt dùng phương pháp thêm nước vào khay nướng, đun cách thủy để chế biến. Lợi dụng hơi nước sinh ra làm cho kết cấu bên trong bánh càng thêm mềm mại, cho nên tôi vô cùng tự tin với hương vị chiếc bánh này, không biết các vị cảm thấy thế nào?"

Tay nghề của Hứa Kha quả thật rất tốt, hơn nữa cô ung dung, bình tĩnh, chỗ nào cũng là điểm cộng.

Brice gật đầu: "Hương vị thật sự rất ngon, phomai cũng dung hợp tốt, sẽ không bị ngấy quá."

Mấy vị đầu bếp bên cạnh cũng gật đầu theo, trong mắt đều có vẻ khen ngợi.

Khóe miệng Hứa Kha hơi nhếch lên. Cô định lễ phép nói lời cảm ơn, nhưng cô còn chưa mở miệng lại đột nhiên nghe được một âm thanh thanh thúy: Là tiếng nĩa bạc bị người bỏ xuống va chạm với chiếc đĩa trắng sứ,làm phát ra một tiếng vang nhẹ.

Hứa Kha nhìn thoáng qua, thấy Tiêu Kỳ buông nĩa ăn, ngước mắt nhìn về phía cô.

Cô vui vẻ nhìn lại, đợi hắn nói mấy lời.

Tiêu Kỳ cũng muốn thật sự đánh giá, vì vậy một giây tiếp theo, khóe miệng hắn hơi nhếch một chút, không nhẹ không nặng nhả ra hai chữ: "Khó ăn."

Hứa Kha: "???"

Mọi người: "……"

Một giờ sau, ở tiểu khu nào đó.

"Xuống dưới, tao trả xe cho mày."

Thẩm Lâm Sương vừa ra cửa vừa hỏi người bên kia di động: "Bây giờ mày đưa tao? Mày phỏng vấn sao rồi, Hứa đại tiểu thư của chúng ta khẳng định trúng tuyển nha?"

"Ha."

Vừa nghe thấy cái tiếng cười nhạt ở bên kia, trong lòng Thẩm Lâm Sương liền hiểu ra phân nửa: "Không phải chứ, mày bị loại á?"

Hứa Kha ngồi trên ghế lái, đôi mắt âm trầm đáng sợ: "Không có khí độ lại không biết phân biệt, không phải chỉ là không nhường chỗ đỗ xe cho hắn thôi sao? Cần đếch gì mà làm căng vậy? Hạ thấp đồ tao làm như thế … khó ăn? Đầu lưỡi của hắn cho chó gặm rồi à?"

"Hả? Mày nói linh tinh cái gì đấy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mày có trúng tuyển hay không?"

Kết quả không đưa ra ngay tại chỗ, nhưng Hứa Kha đã biết được kết cục của mình. Cô vừa từ khách sạn đi ra đã nghe được trong miệng mấy người được mời, biết được Tiêu Kỳ là nhân vật nào.

Tổng giám đốc Tiêu của tập đoàn Bách Hàm. Sản nghiệp về ăn uống và khách sạn dưới tay hắn trải rộng toàn quốc thậm chí cả nước ngoài. Bởi vì khách sạn Kalman là hạng mục trọng điểm dưới tay hắn mấy năm gần đây, cho nên rất nhiều lần chọn đầu bếp hắn đều đích thân lên đài.

Hắn nói cô làm ra đồ khó ăn, khách sạn Kalman làm sao còn muốn dùng cô.

Nghĩ tới đây, cơn tức của Hứa Kha càng thiêu càng lớn: "Ai thèm trúng tuyển, tao còn sợ không có nhà hàng muốn dùng tao à? Bọn họ như vậy tao còn không thèm đến!"

Thẩm Lâm Sương: "À… Nhưng, nhưng lúc trước mày còn nói muốn đi nhà hàng lớn nhất Hàng thành, nạm một thân vàng lấp lánh mới lăn lộn tốt ở trong nước, Kalman liền là nhà hàng tốt nhất…"

"Cái gì mà nhà hàng tốt nhất? Như bọn họ mà gọi là nhà hàng tốt nhất? Có quản lý cấp cao như vậy, cho dù nhà hàng tốt cũng đều là bụi bặm chồng chất."

Ở một chỗ khác, Tiêu Kỳ bị mắng máu chó đầy đầu đang ngồi ở trong phòng làm việc, trước mặt bày một bản sơ yếu lý lịch.

Cốc cốc…

Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Phương Ngạn đẩy cửa đi vào: "Tiêu tổng, Tiêu Vũ Dương tới."

Tiêu Kỳ mắt cũng không nâng lên: "Nói tôi có việc, bảo cậu ta đi đi."

"Cái đó…"

"Nói cho cậu ta, chi phí ước tính hai chục triệu, một phần cũng không hơn, không cần lại phí lời."

Phương Ngạn do dự một chút, rời khỏi phòng làm việc: "Vâng."

Phương Ngạn đem nguyên văn lời Tiêu Kỳ nói cho Tiêu Vũ Dương đang chờ bên ngoài. Tiêu Vũ Dương sau khi nghe xong mặt tái xanh, quay đầu rời đi.

"Quản lý Tiêy, làm sao bây giờ?" Thuộc hạ bên cạnh cẩn thận thận hỏi.

Tiêu Vũ Dương cắn răng: "Còn có thể làm sao?! Cái người Tiêu Kỳ này, tôi mẹ nó viết phương án ước tính là ba chục triệu, anh ta lại cho tôi hai chục triệu? Làm cái gì đây!"

"Chính là như vậy."

"Hừ, thật không biết ông Hai trước đây nghĩ như thế nào, cư nhiên trực tiếp giao toàn bộ Bách Hàm cho một người ngoài không có quan hệ máu mủ!" Tiêu Vũ Dương hung hăng nói, "Anh ta cho rằng đổi họ Tiêu chính là người củaTiêu gia chúng ta à? Thật buồn cười, bây giờ nhìn nhân mô cẩu dạng, lúc trước cũng chỉ là một kẻ mặc cho người khác ức hiếp…"

"Quản lý Tiêu!" Cấp dưới sợ hãi, hạ giọng nói, "Lời này chúng ta đừng nói ở đây."

"Ông sợ cái gì!"

"Tai bay vạ gió, nếu như bị tổng giám đốc Tiêu biết…"

"Biết thì sao, những gì tôi nói đều là sự thật!" Tiêu Vũ Dương ngoài miệng vẫn ngang ngược nhưng tiếp đó cũng không nói thêm lời gì nữa.

Phương Ngạn nhìn hai người đi xa, một lần nữa đẩy cửa phòng làm việc của Tiêu Kỳ.

Anh quay lại vốn định nói chút việc công với Tiêu Kỳ, lại phát hiện người này còn đang nhìn phần lý lịch kia. Từ lúc từ nhà hàng trở về, dường như anh rất hứng thú với phần lý lịch này.

Phương Ngạn tiến lên, hỏi: "Tổng giám đốc Tiêu, sơ yếu lý lịch của vị đầu bếp điểm tâm ngọt này có vấn đề gì không?"

Tiêu Kỳ không trả lời câu hỏi của ang, chỉ đột nhiên nói: "Cô ấy vẫn không thay đổi."

"Dạ?"

Tiêu Kỳ dựa vào phía sau một chút, khóe miệng nhếch lên châm chọc: "Thiếu chút nữa là đã không nhận ra."

Phương Ngạn chần chừ: "Anh… biết Hứa Kha?"

Mặt Tiêu Kỳ càng lạnh nhạt hơn nữa, một hồi lâu sau mới nói: "Không quen."

"À…" Phương Ngạn lại nói, "Tôi nghe nói buổi tuyển chọn hôm nay anh nói đồ Hứa Kha làm khó ăn, cô ấy phải bị loại bỏ sao?"

"Loại bỏ?" Lý lịch trong tay bị Tiêu Kỳ hơi siết lại, trang giấy phát ra tiếng vang nhỏ vụn làm suy nghĩ của anh càng rõ ràng hơn, "Phương Ngạn, nói cho người bên kia, lưu cô ấy lại. "

"Hả? Vâng, được ạ."

"Còn nữa…" Tiêu Kỳ lạnh lùng nói, "Tôi muốn biết tại sao cô ấy xuất hiện ở đây."

"Vâng."

Phương Ngạn rời đi, toàn bộ phòng làm việc rơi vào bầu yên tĩnh quỷ dị.

Tiêu Kỳ nhìn ảnh trên lý lịch của người kia, mắt, mũi, miệng… Một giấc mộng xa xôi liền trở nên rõ ràng.

Anh cho rằng, sẽ không bao giờ… gặp lại cô nữa.

Khuôn mặt cao ngạo, quần áo đắt tiền, vùng núi cùng khổ, thiếu niên vô tri.

Lần đầu trông thấy cô khi còn là thiếu niên, lúc đó, cô kéo một vali màu đen, vẻ mặt không kiên nhẫn đi trên đường nhỏ.

"Địa phương thảm hại gì đây? Đây là chỗ cho người ở á?" Cô bé hỏi người đàn ông cao lớn bên cạnh, âm thanh bén nhọn cay nghiệt.

Người đàn ông ngượng ngùng nói: "Tiểu thư, đây là chỗ người ở, là chỗ ba tháng này cháu sẽ ở…"

"Có nhầm không, đây là cái chỗ quỷ quái, chó cũng không thèm ở! Chú xem một chút đi, phòng này đều rất dễ sụp! Các người có phải muốn đến nhặt xác cháu không!"

Người đàn ông rõ ràng là không đối phó được với cô, vì vậy vội vã nói: "Tiểu thư, đây là do cháu với cha cháu thỏa thuận rồi, cháu không thể đổi ý, cháu biết hậu quả nếu cháu đổi ý rồi đấy."

"Chú!"

"Được rồi được rồi, ở đằng trước có người đến đón cháu, cháu đi theo người ta là được, tôi đi trước."

"Này…"

Người đàn ông kia vội vội vàng vàng đi, chỉ để lại cô bé ăn mặc xinh đẹp kia cùng một vali hành lý lớn.

Thiếu niên đứng ở xa xa nhìn, nhìn cô bé kia đi theo bà cụ sát vách nhà hắn về, cũng nhìn cô bé muốn khóc lại không khóc, ánh mắt đầy sự chán ghét.

Cô rõ ràng không phải một người dễ ở chung. Nhưng thiếu niên lại đột nhiên nghĩ, cô bé thật là dễ nhìn, từ đầu đến chân đều sạch sẽ gọn gàng, mỗi tấc da thịt đều rực rỡ tỏa sáng...

Giờ cơm tối hôm đó, thiếu niên nghe được sát vách truyền tới âm thanh nổi giận đùng đùng cùng tiếng chén đũa vỡ, cậu không để ý tới. Chỉ là đêm khuya hôm đó, cậu nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên thềm đá trong sân, đói bụng đến choáng váng.

"Cho cậu."

Thiếu niên không phải là người giỏi về ngôn từ và giao tiếp, nhưng hôm đó thần xui quỷ khiến, cậu cầm một cái bánh bao đưa cho cô.

Cô bé ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt ngập nước chỉ trực như muốn khóc như có vô vàn ánh sao rọi vào đêm đen. Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng cuối cùng cô bé không chịu được cơn đói bụng, thong thả cầm lấy bánh bao cắn một cái.

Thiếu niên thấy cô chịu ăn đồ mình đưa, lồng ngực không hiểu sao cảm thấy một chút hài lòng: "Nếu đói thì bên trong vẫn còn."

Cô bé cúi đầu, chậm chạp ăn từng miếng, từng miếng một.

Cô không đáp lời cậu, chỉ là lúc ăn xong miếng cuối cùng thì ngước mắt, tràn đầy phẫn nộ nói: "Khó ăn."

Ừ, khó ăn.

Mười năm trôi qua, cả ký ức và con người đều trở nên mơ hồ.

Chỉ là cái tên đó lại khắc sâu trong đầu Tiêu Kỳ.

Cô bé kia, tên Hứa Kha.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiên đạo có luân hồi, trời xanh không bỏ qua cho ai (= =)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio