Người của bộ ngoại giao phái đi ra về tay không, Mạnh Hùng trầm tư suy nghĩ.
Không phải anh không muốn nhận lời, mà nếu anh nhận lời về sau anh không thể ở trong đội biệt động nữa.
Bộ ngoại giao tuy nói là một phần của Phủ Đầu Rồng, xong trong thời buổi hiện tại đến nơi đó cũng không làm được gì.
Nếu có thể vào bộ tham mưu thì lại khác.
Hiện tại đảng ủy muốn bọn họ án binh bất động, nhưng Tư Lan có nhiệm vụ mới.
Cho dù không biết là nhiệm vụ gì nhưng anh có thể chắc chắn có liên quan đến cuốn sổ đen của Trần Bình.
Anh muốn hỗ trợ Tư Lan, chuyện này đã đánh động đến Phủ Đầu Rồng, anh sợ cô một mình sẽ nguy hiểm.
Hôm nay Tư Lan nhận được tin tình báo, có kẻ muốn bán thông tin cho Phủ Đầu Rồng, tổng bộ yêu cầu cô phải trừ khử kẻ đó trước khi hắn gặp được người bên chính phủ cộng hòa.
Tuyết Lan có cản thế nào cũng không cản được cô ấy.
"Tư Lan cô đừng có đi, có bẫy đó cô tin tôi đi được không, đi thì sẽ chết đó."
"Vì sao cô cứ thích phá rối chuyện của tôi vậy hả, tôi nói cho cô biết cô chẳng qua chỉ là một ý niệm trong đầu tôi, đừng có tưởng có thể khống chế đước tôi."
Tư Lan đứng trước gương giận dữ quát lớn.
Cô biết bản thân mình càng ngày càng nghiêm trọng rồi, nếu cô còn tiếp tục như vậy rất có khả năng sẽ bị nhân cách này khống chế.
Cô ta cứ luôn tìm cách cản trở nhiệm vụ của cô, như vậy quá nguy hiểm, cô không thể để cô ta có cơ hội kiểm soát mình được.
Tuyết Lan khóc không ra nước mắt, cô cũng đâu có muốn, nhưng mà bọn họ có chung một thân thể cô biết phải làm sao.
Cô cảm thấy Tư Lan đang vô cùng bài xích cô, cô chỉ là một linh hồn yếu ớt cần có chỗ dung thân.
Nếu cơ thể này xảy ra vấn đề cô ngay cả linh hồn có khi còn không thể làm.
Giọng cô bắt đầu nhỏ nhẹ dụ dỗ.
"Tư Lan tôi biết cô là một chiến sĩ có thể sẵn sàn hy sinh vì nghiệp lớn.
Nhưng mà cô nghĩ kĩ lại xem Trần Bình chết rồi, cuốn sổ kia cũng bị người của Phủ Đầu Rồng lấy đi.
Nếu bọn họ dùng nó để dụ cô vào tròng thì sao?"
Tư Lan trầm ngâm, giọng nói kia nói không phải không có lý, nếu đây thật sự là một cái bẫy vậy cô đi quá nguy hiểm.
Nhưng nếu không phải bẫy mà là thật, cô không đi số đồng chí hy sinh sẽ là bao nhiêu.
Không cần nghĩ cũng biết là một con số đáng sợ, cho dù là bẫy hay không hôm nay cô vẫn phải đi.
Màn đêm buông xuống, Tư Lan hoá trang diện bộ tây đen theo phong cách những chàng cao bồi miền viễn tây, theo lối ngõ sau rời khỏi nhà.
Tuyết Lan chỉ có thể bất lực đi cùng, không còn cách nào khác, cô cũng không dám lên tiếng.
Lúc làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, cô không dám chọc giân Tư Lan lỡ cô ấy phân tâm thì cô mới chính làn người lãnh hậu quả.
Xe dừng trước khách sạn CONTAL, Tư Lan bước xuống xe, kéo nhẹ chiếc mũ che đi nửa gương mặt.
Nơi này có rất nhiều người, không cẩn thận có thể gặp người quen.
Tư Lan rất nhanh tìm được một chiếc bàn trong góc khuất, nơi đây cô có thể nhìn bao quát cả lầu .
Cô không biết kẻ đến bán tin là kẻ nào, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.
"Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?"
Một nhân viên phục vụ lịch sự đến chào hỏi cô.
"Một cafe đen không đường."
Tư Lan dùng chất giọng trầm thấp, nghe qua rất giống một người đàn ông.
Nhân viên phục vụ cũng không để ý thêm mà lịch sự rời đi.
Hơn ba mươi phút trôi qua, cánh cửa lớn lần nữa lại có người bước vào.
Tư Lan nhìn người đàn ông trong bộ tây trang đen, kính râm che nửa gương mặt.
Phạm Tuấn, cho dù anh ta có ăn mặc thế nào cô cũng có thể nhận ra.
Bởi vì đứng giữa dòng người anh ta quá đỗi nổi bật.
Phạm Tuấn đi đến một chiếc bàn ở góc lầu .
Mười một giờ khuya, trong khi tất cả khách dần rời đi, đại sảnh khách sạn trở nên vắng vẻ.
Ban nhạc cũng đã dừng, Phạm Tuấn nhìn đồng hồ trên tay khẽ chau mày.
Anh rõ ràng đã quẳng một miếng mồi lớn như thế, vì sao kẻ đó vẫn không đến.
Hay hắn ta đã đến nhưng chưa ra mặt.
Nhân viên phục vụ đến thay trà giúp anh, Phạm Tuấn nhẹ gõ nhịp xuống bàn, rất nhanh người nhân viên kia liền rời đi.
Cậu ta lại đi đến quầy bar dùng tay gõ nhịp lên quầy.
Mười phút sau có một kẻ thập thò lén lút đi đến trước bàn của Phạm Tuấn.
Hắn ta vô cùng chột dạ nhìn trước ngó sau, lại lấy trong túi ra một cuốn sổ màu đen.
Tư Lan bất giác thẳng lưng chăm chú nhìn về phía bọn họ.
Chỉ thấy Phạm Tuất lật cuốn sổ ra, lại không biết anh ta nói gì với tên đó.
Ở khoảng cách xa như thế, cô lại không thể đọc được khẩu hình của anh ta.
Nếu đó thật sự là cuốn sổ của Trần Bình, vậy thì trước khi anh ta đến đã bị kẻ kia lấy đi.
Như vậy có thể giải thích được chuyện vì sao bọn họ lại im lặng suốt hơn tháng qua, hôm nay cô buộc phải lấy lại nó.
Lúc Tư Lan định xử lý cả hai từ xa thì chợt khựng lại.
Cho dù bị khuất tầm nhìn, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy.
Một khắc kia Phạm Tuấn đưa tay ra hiệu về hướng nào đó.
Tư Lan chợt bừng tỉnh, Phạm Tuấn mới thật sự là kẻ giữ cuốn sổ trong tay, vậy anh ta muốn dùng nó làm con mồi nhử cô ra mặt giống như những gì nhân cách kia đã nói với cô.
Tư Lan khẽ nhếch môi cười, cô muốn xem anh ta có thể kiên nhẫn được bao lâu, khi con mồi anh ta muốn săn lại là một kẻ đi săn chính hiệu.
Tư Lan để tiền trên bàn đứng lên rời đi, quá phí phạm một buổi tối của cô.
Cùng lúc đó Mạnh Hùng sau khi nghe xong điện thoại lập tức lái xe rời đi.
Trong màn đêm chiếc xe hơi màu vàng lao nhanh, bánh xe ma sát với lòng đường tạo nên những âm thanh ken két.
Những con đường bị bỏ lại phía sau, thành phố đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, vài ngọn đèn đường vàng vọc le lói.
Tư Lan vừa bước chân xuống cầu thang phía sau chợt truyền đến tiếng súng, cô theo bản năng nấp vào góc tường.
Giữa làn đạn bạc cô nhìn về phía lầu trên, khi bốn mắt chạm nhau cô như hoá đá.
Mạnh Hùng vì sao anh ấy lại ở đây, vì sao lại ám sát Phạm Tuấn? Vô vàng câu hỏi đặt ra trong đầu cô lúc này.
Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ.
Cô biết Phạm Tuấn vì để bắt cô đã bố trí rất nhiều người ở đây.
Nếu anh ta nhận định Mạnh Hùng là cô, vậy anh ấy hôm nay chỉ sợ bỏ mạng tại nơi này.
Tư Lan rất nhanh tháo bỏ lớp ngụy trang bên ngoài.
Vì để chuẩn bị cho việc tẩu thoát sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô đã mặc hai lớp trang phục.
Tuyết Lan nhìn động tác thoăn thoát của Tư Lan trong lòng dâng lên một sự sợ hãi tột cùng.
"Mặc kệ bọn họ đi đi, cô có nghe tôi nói không, dừng tôi bảo cô dừng lại lập tức chạy khỏi đây."
Tuyết Lan cố hết sức gào lên, cô sợ trong tiếng súng đạn hỗn loạn Tư Lan không thể nghe được lời cô nói.
Nhưng mà cô ấy không có đáp trả lại cô, chỉ sau vài giây đã gỡ bỏ toàn bộ lớp hóa trang xuống, biến thành một cô gái xinh đẹp yếu đuối.
Khi Tư Lan tháo xong lớp ngụy trang xuống, cũng đồng thời ra tiếng hét lớn, Mạnh Hùng đã hiểu được ý định của cô.
Anh không muốn kéo cô vào nguy hiểm, nhưng không còn cách nào khác.
Anh không thể bỏ mặc anh em của mình.
Phạm Tuấn cũng bị tiếng thét chói tai kia làm cho phân tâm.
Anh nấp sau một cái bàn hướng mắt về cầu thang lầu .
Một người phụ nữ trong bộ váy đen cổ cánh sen, đang vô cùng hoảng loạn che lấy đầu mình.
Hình dáng quen thuộc đó hiện ra trong đầu anh, khi anh nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt kia cũng ngơ người trong giây lác.
Tư Lan sao cô ta lại ở đây, cho dù trong lòng đầy rẫy hoài nghi nhưng bộ dáng kia của cô làm anh không thể nào nhắm mắt làm ngơ mặt cô sống chết.
Phạm Tuấn nhướm người muốn đi lên, nhưng lại bị bàn tay người bên cạnh kéo lại.
"Thiếu tướng anh muốn làm gì?"
"Cậu yểm hộ tôi lên đó."
Anh không biết vì sao trong giờ phút này anh lại muốn lên đó bảo vệ cô.
Chắc có lẽ bởi vì cô chính là câu hỏi mà anh chưa giải đáp được, cho nên anh sẽ không để cô xảy ra chuyện trước khi anh có được đáp án anh cần.
"Không được thiếu tướng trên đó quá nguy hiểm."
"Đây là quân lệnh."
Biết không thể cản được anh, cấp dưới yểm hộ cho anh đến cạnh Tư Lan.
Trong đại sảnh những viên đạn xé xuyên tường, tiếng đổ vỡ, tiếng người la hét, một khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Tư Lan nhìn thấy Phạm Tuấn đang đến chỗ mình, trong lúc không ai để ý, cô đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng sững người khi nhìn thấy khẩu hình của cô.
Bàn tay anh run rẩy, anh biết mình không có quá nhiều thời gian.
"Bắt em."
Thấy anh vẫn chần chừ không động thủ, Tư Lan lần nữa lặp lại khẩu hình, Mạnh Hùng nhìn về phía Phạm Tuấn, lại nhìn người anh em của mình đang bị vây khốn.
Cuối cùng anh lao nhanh đến chỗ Tư Lan bắt lấy cô làm lá chắn.
"Hạ súng xuống, bằng không tôi giết cô ta."
Phạm Tuấn đang đi đến gần cô, bước chân liền dừng lại, đồng thời ra hiệu dừng nổ súng.
Nhìn đôi mắt đầy lãnh ý kia, trong đầu Phạm Tuấn thoáng qua suy nghĩ, kẻ trước mặt chính là Hoa Ngọc Lan, như vậy anh không thể để hắn đi.
"Hoa Ngọc Lan?"
Một lời nói ra như đang dò xét, Mạnh Hùng trong lòng có chút giật mình.
Lẽ nào trận địa mai phục này là để bắt Tư Lan.
Lúc nãy trong đầu anh còn đang thắc mắc vì sao cô ở nơi này.
Thì ra nhiệm vụ mà cô nhận được có liên quan đến người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Mạnh Hùng nhìn thấy Tư Lan đổi trang phục, nghĩa là cô đến đây cũng là muốn ám sát kẻ này, cũng may cô chưa xuống tay.
Bằng không thế trận này sẽ phủ lên người cô..