Phạm Tuấn nhìn thấy một cái bóng trắng lờ mờ đang đứng trước mặt mình, anh cho rằng chắc là mắt mình bị ảo giác rồi.
Anh theo bản bản năng đưa tay lên day day trán, nhớ đến tù binh trên lầu liền vội vã chạy đi.
Tuyết Lan thở dài, đúng là cái người này chẳng có lấy một giây nào lo cho bản thân cả, vừa mới thoát chết còn đi lo mấy chuyện đó.
Cô quyết định đi trước anh, bây giờ trong bệnh viện rất loạn mà cô cũng không muốn Tư Lan bị bắt, đành phải đi báo với cô ta một tiếng vậy.
Là một linh hồn cô chỉ cần nghĩ tới nơi mình muốn đến lập tức liền có thể xuất hiện tại nơi đó.
Cứ như phép thuật độn thổ trong Harry Potter vậy đó, cô vô cùng thích cái kỹ năng này.
Chỉ là đập vào mắt cô là một Tư Lan đang nằm ở khúc cua hành lang.
"Này cô bị làm sao vậy?"
Bên cạnh đó còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang ra sức ú ớ gọi cô ta nhưng không lên tiếng.
Tống Thanh cũng bị dọa cho sợ, anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái này được lệnh của tổ chức đến cứu anh ta.
Hai người vừa đi đến đầu hành lang đột nhiên cả người cô ấy khụy xuống, nằm trong xe đẩy thấy có vấn đề anh mở mắt ngồi dậy, đã thấy cô bị thương máu chảy đầm đìa rồi.
Phía sau có tiếng bước chân, là người tiếp ứng không còn cách nào khác anh ta đành bỏ cô lại chạy đi.
Tuyết Lan không hiểu có chuyện gì, nhưng thời gian không còn nhiều nữa cô phải gọi Tư Lan tỉnh lại.
Nếu để anh nhìn thấy bộ dạng cô ta lúc này, không đoán ra được thì quá coi thường IQ của anh rồi.
"Tư Lan mở mắt đi, nếu cô còn không tỉnh lại sẽ bị lộ đó."
Gọi không được, Tuyết Lan thử nhập vào lại thân thể này lần nữa thử xem, thật không ngờ cô vậy mà lại nhập được.
Đúng là cái kịch bản này cô theo không kịp nữa rồi, cắn răng chịu đựng đau đớn cô vội cởi bộ đồ bác sĩ, bên trong thật may còn có quần áo bệnh nhân.
Lếch cái thân đầy máu vào nhà vệ sinh thủ tiêu chứng cứ ném nó vào sọt rác, lại lê cái xác còn nữa cái mạng đi về hướng phòng bệnh.
Vừa nhìn thấy bóng dáng đang chạy về phía mình, chút sức lực cuối cùng của cô đã cạn kiệt, cô ngã xuống trong vòng tay anh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng anh gấp gáp, sự lo lắng xâm chiếm lý trí, anh không quan tâm cô vì sao có mặt ở tầng này nữa.
"Người bị cướp đi rồi, xin lỗi em chỉ muốn giúp anh giữ người nhưng bọn họ có súng."
Giọng cô yếu ớt, cứ phải nói dối anh mãi cô cũng không còn cách nào.
"Em điên sao, có biết bọn họ là ai không mà dám chặng đường."
Bước chân anh vội vã bế cô chạy như điên đến phòng cấp cứu, máu trên người cô cũng thấm vào bộ quân phục của anh.
Phòng cấp cứu vốn đang hỗn loạn vì có nhiều người bị trúng đạn trong cuộc đấu súng vài phút trước.
Thấy anh ôm một cô gái toàn thân đầy máu chạy đến, càng khiến các y tá bác sĩ sợ hãi hơn.
Cô lập tức được đưa vào phòng mổ, không hiểu vì cái gì mà giờ này tinh thần của cô vô cùng minh mẫn.
Cho dù bên ngực phải truyền đến cơn đau mà người thường không chịu đựng nỗi, cô vẫn kịp cho anh một cái nắm tay cùng nụ cười trấn an.
"Em không việc gì đừng lo lắng."
Không hiểu sao nghe được lời này anh cảm thấy có chút an tâm, bởi trước đó cô từng nói cô có thể bói được vận mệnh của người khác, hẳn là số mệnh của chính mình cô cũng có thể xem được đi.
Sau gần một tiếng đồng hồ cô được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Viên đạn vừa hay lại gần với vết thương cũ thật là cái cũ chưa lành cái mới đã đến, số cô đúng là số ăn đạn mà.
Cho dù bị ảnh hưởng của thuốc gây mê, tạm thời thân thể rơi vào trạng thái ngủ, nhưng linh hồn cô thì lại vô cùng tỉnh táo.
Cô đã thấy vết thương rồi, cũng đã nghe lời bác sĩ nói với anh.
"Thiếu tướng có chuyện này tôi buộc phải báo cáo lại cho ngài."
"Có chuyện gì sao?"
"Về chuyện vết thương của cô Tư Lan thưa ngài, rõ ràng là vết thương do bị đạn bắn nhưng chúng tôi không tìm thấy đầu đạn trong cơ thể cô ấy."
Không tìm thấy đầu đạn, Phạm Tuấn khẽ chau mày làm gì có ai bị bắn lại không tìm thấy được đầu đạn.
Mà một câu nói này của bác sĩ cũng khiến cho Tuyết Lan chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Đó là lúc dưới cổng bệnh viện cô đỡ cho anh một phát súng, lúc đó viên đạn xuyên qua người cô, vừa hay đúng với vị trí bị thương của Tư Lan.
Nghĩa là bằng một cách thần kỳ nào đó, cho dù không còn ở trong thân thể này, linh hồn của cô và nó vẫn có sự liên kết, việc Tư Lan bị thương đã minh chứng cho điều đó.
Sự việc càng ngày càng kỳ lạ, đến nỗi một người đến từ tương lai như cô cũng không thể tin nổi.
"Các người chắc chắn không bỏ sót chỗ nào chứ, lỡ như vẫn còn trong cơ thể cô ấy thì sao?"
Lỡ như trong quá trình phẫu thuật bọn họ lơ là không tìm kỹ, nếu để sót bên trong cơ thể sẽ rất nguy hiểm.
Bác sĩ cũng là người cẩn thận có gần kinh nghiệm, chuyện này sao có thể xảy ra.
Ông khẽ lật nghiêng người cô sau đó gỡ băng gạc ở phía sau lưng cô cho anh nhìn.
Cả người Phạm Tuấn như chết lặng, một viên đạn có thể bắn xuyên qua người, đó là thứ vũ khí gì.
Từ khi nào Bắc Thành lại có thứ vũ khí nguy hiểm như vậy, tâm anh khẽ run.
"Cô ấy không sao chứ?"
Hỏi đến vấn đề này vị bác sĩ càng cảm thấy hoài nghi nhân sinh hơn.
Bị đạn bắn xuyên người, không những không chết ngược lại các chỉ số khi làm phẫu thuật còn vô cùng ổn định.
Nếu không phải là vì tay nghề của ông chưa đủ giỏi để phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Thì chỉ có thể nói trình độ khoa học kỹ thuật ở thời điểm này của Nam Thành, chưa đủ tiên tiến để tìm ra nguyên nhân.
"Tất cả các chỉ số điều không có vấn đề, nhưng còn phải xem sau khi hết tác dụng của thuốc gây mê cô ấy có thể tĩnh lại hay không, chúng ta mới có thể nói tiếp thưa ngài."
Phạm Tuấn ngồi đợi hơn một tiếng, cuối cùng thuốc gây mê cũng hết tác dụng, Tuyết Lan từ từ mở mắt.
Vừa thấy anh cô đã muốn khóc rồi, cô đưa tay lên muốn chạm vào tay anh, cùng lúc đó Phạm Tuấn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở ra.
"Tỉnh rồi sao, có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Đau chết em rồi huhu."
Cô bắt đầu mít ướt mặt dày làm nũng, dù sao cô bị thế này cũng là do cứu anh mà ra, không đòi lại tý làm sao mà được, xưa nay cô không phải người để bản thân chịu thiệt đâu.
Nhìn thấy cô khóc nháo, trái tim anh cũng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa đau lòng.
Anh theo bản năng đưa tay lau nước mắt cho cô.
Người này rõ ràng là anh vì chuyện để trọng tù chạy thoát có thể sẽ bị phạt rất nặng, nhưng giờ phút này vẫn không mảy may nghi ngờ, còn dịu dàng an ủi cô, khiến lòng cô càng ghét bỏ cái thân phận của Tư Lan hơn.
Nếu cô được gặp anh trong một thân phận khác, một hình hài khác thì tốt biết bao.
"Đừng khóc nữa còn đau không, muốn ăn gì không?"
Tuyết Lan đưa cánh tay bên trái không bị thương chìa ra trước mặt anh.
Lần trước cô cũng đã làm như vậy một lần, anh rất tự nhiên mà đặt tay mình lên tay cô, sau đó còn chủ động để ngón tay của hai người đan vào nhau.
"Ngoan quá, thật dễ dạy."
Cô cười nhìn anh sáng lạn như ánh mặt trời, không hiểu sao trái tim anh bỗng trật đi một nhịp.
"Tuy em không giữ được người, nhưng em nắm được bàn tay anh ta rồi.
Bây giờ em cho anh thông tin để trao đổi với tổng tư lệnh, anh có muốn không?"
"Lấy cái gì để trao đổi?"
"Lấy anh, để anh lấy thân báo đáp em sẽ cho anh thông tin mà anh muốn."
Lấy thân báo đáp, bốn từ này lại khiến anh nhớ đến hình ảnh và lời nói dưới cổng bệnh viện vài giờ trước.
Anh hồ nghi chuyện phi lý như ma quỷ là không thể nào, lại nhớ đến lần nghe được cô nói chuyện mấy hôm trước, anh lên tiếng.
"Em có thể xem bói đoán mệnh, vậy có thể nhìn thấy linh hồn của người khác không?"
Đột nhiên bị hỏi chuyện này cô khẽ giật mình, không phải là bị anh phát hiện ra gì rồi chứ, không có đâu nhỉ.
"Không phải lúc nào cũng nhìn thấy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài trường hợp đặc biệt."
Cô nói như vậy là để tránh về sau, lỡ cô có bị anh phát hiện vô tình nói nhảm một mình cũng sẽ không sinh nghi.
"Lời đề nghị của em, anh suy nghĩ cho kỹ nhé.
Bởi vì khi anh trở về không thể cho tổng tư lệnh một câu trả lời, vậy thì cái quân hàm này của anh sẽ bị gỡ đi đấy."
Cô nghịch ngợm vuốt ve những đóa hướng dương nhỏ trên vai anh.
Ở Nam Á có một điều đặc biệt, bọn họ lấy quốc hoa tượng trưng cho quân hàm thay vì ngôi sao như những nước khác.
Mỗi một bông hoa tượng trương cho một cấp bậc, trên quân phục của anh là bông hoa vàng, mà người đứng đầu quân đội tổng tư lệnh Dương Trác có bông.
Nghĩa là anh chỉ đứng dưới một người trên vạn người.
"Làm sao tôi biết thông tin của em có đáng giá để tôi đánh đổi cả thân mình hay không?"
Giọng anh rất trầm vào tai cô lại trở nên quyến rũ chết người, làm sao cưỡng nổi đây.
Tuyết Lan đưa tay ra hiệu cho anh cúi sát người mình sau đó cô ghé sát vào tai anh, vẻ mặt lúc này chẳng khác nào một kẻ lưu manh háo sắc.
"Cho anh cả linh hồn lẫn trái tim em, chẳng lẽ bấy nhiêu còn không đáng sao?"
Phải là linh hồn và trái tim cô, chứ không phải gương mặt và thể xác này.
Vừa nói cô còn cố ý để môi mình lướt qua tai anh.
Khi cánh môi cô khẽ chạm vào vành tai anh, cảm giác giống như có một luồng điện chạy qua, anh giật nhẹ mình khẽ run..