Editor : Thơ Thơ
"Ai, A Diệc. Sau đó anh muốn làm gì?"
"Không biết, khả năng đi thi trường quân đội đi."
"anh muốn tham gia quân đội hả? ừ... Vậy tôi cũng đi thi trường quân đội đi."
"Thật giả vậy? Không phải ba cậu hi vọng cậu thi học viện luật sao?"
"Thật, anh là quân nhân, tôi coi như quân y. Sau đó anh bị thương ở trên chiến trường, liền đến tôi đây chữa trị."
"Mẹ kiếp, sao tôi cảm giác cậu đang nguyền rủa tôi ..."
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên mí mắt Chương Diệc, anh chậm rãi mở mắt ra, trong lúc hoảng hốt cảm thấy được chính mình trải qua một giấc mộng rất dài.
"Tỉnh rồi hả?"
Trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói, Chương Diệc chuyển động con ngươi, gương mặt trong mộng còn mang ngây ngô và non nớt cùng gương mặt trước mắt vô cùng tuấn mỹ chồng vào nhau, làm cho anh nhất thời không nhận rõ chiều gì.
Anh giật giật thân thể, lúc này mới phát hiện trên người đau xót dữ dội. Hình ảnh tối hôm qua giao hợp kịch liệt, trong phút chốc tràn vào trong đầu, sắc mặt của anh đỏ rồi trắng, không dám nhìn thẳng mặt Bùi Tịch.
Ngược lại sắc mặt Bùi Tịch như bình thường, anh mặc quần áo ở nhà nhàn nhã rộng rãi, khay cầm trên tay đưa tới đầu giường, nhìn Chương Diệc nói, "anh phải rửa ráy trước hay là ăn điểm tâm trước?"
Thân thể đã bị rửa qua, quần áo mặc trên người cũng không phải bộ ngày hôm qua, Chương Diệc bám vào đệm chăn mới tinh dưới thân, suy nghĩ một chút người này bệnh khiết phích, khô cằn nói, "Tôi rửa ráy trước đi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
"bên trong tủ buồng tắm có quần áo và áo lót đổi giặt, đều là mới."
Chương Diệc ồ một tiếng, vội vã xuống giường, giống chạy nạn tiến vào buồng tắm. Lúc nằm trong bồn tắm, Chương Diệc giãy giụa một hồi, tay vẫn là mò tới miệng huyệt giữa hai cái đùi, có chút sưng tấy, mà không có xúc cảm dính, đã bị tỉ mỉ rửa qua. Vừa nghĩ tới tên mặt than kia làm thế nào rửa nơi bí ẩn này cho anh, Chương Diệc liền cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng cảm giác xấu hổ không nói ra được.
Vì vậy vốn là mười phút có thể tắm xong, Chương Diệc ở bên trong hơn nửa giờ. Mãi đến lúc đói bụng thực sự không chịu được, Chương Diệc mới mặc quần áo tử tế, điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, đi ra khỏi buồng tắm.
Vừa vào phòng, sợ hết hồn, ngoại trừ Bùi Tịch, trong phòng còn thêm hai người. Một là Tô Nhiên từ quân bộ trở về, một người khác sắc mặt nghiêm túc là Chương lão gia.
"Ông nội? Sao ông lại tới đây?" Anh nhanh chóng cúi đầu nhìn quần áo mình một chút, sau khi xác nhận trên người không có lộ ra bất kỳ tình hình vết tích gì mới khẽ thở ra một hơi.
Bùi Tịch cầm ghế tựa để Chương lão ngồi xuống, Tô Nhiên liền săn sóc mà tiếp nhận gậy của ông, đứng ở phía sau lão gia chờ đợi. Trong phòng chỉ còn một mình Chương Diệc đầy mặt lúng túng, sợ bị lão gia nhìn ra chút gì.
"bảo cháu ít uống rượu một chút mà không nghe, lúc này nếm trải dạy dỗ hả?" Chương lão vừa mở miệng chính là một trận răn dạy.
Chương Diệc liếc mắt nhìn Bùi Tịch một cái, người sau nháy mắt một cái, trong lòng anh nhất thời hiểu rõ, đoán chừng là Bùi Tịch tìm cho anh cái lý do say rượu. Anh lập tức làm bộ say rượu, xoa xoa chính huyệt thái dương của mình.
"tối hôm qua nhất thời cháu không nhịn được, liền uống nhiều rồi... Đầu còn đau đây..." Một mặt nói, một mặt lén lút quan sát thần sắc lão gia. Theo anh lý giải, lão gia không phải là loại người có năng lực quản chuyện vặt vảnh này, sáng sớm tới tìm anh, nhất định là quân bộ có chuyện quan trọng xảy ra. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Được, chớ giả bộ." Lão gia khoát tay áo một cái, "tối hôm qua ông tiếp được thông báo, kế hoạch tuyết tan đã khởi động. Cháu khẩn trương dọn dẹp một chút, đi với ông tới phân khu C một chuyến."
Kế hoạch tuyết tan hả? Chương Diệc lẩm bẩm mấy chữ này, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt của anh dần dần trở nên hơi xa xôi.
Hơn năm trước, lúc kỹ thuật ngủ đông lần đầu tiên được xuất bản, liền có nhà khoa học đưa ra giả thiết, đưa bệnh nhân bị bệnh bất trị vào khoang ngủ đông, đợi đến khi kỹ thuật chữa bệnh đạt được đột phá, có thể chữa trị bệnh tật mà năm đó không có cách nào chữa trị, lại để cho bệnh nhân từ bên trong ngủ đông thức tỉnh. Cái ý tưởng lớn mật này liền có thể thực hiện ở năm mươi năm trước. Ngân hà trải qua năm, kế hoạch tuyết tan bắt đầu bí mật thực thi, quân bộ tiêu tốn rất nhiều tài lực và vật lực ở phân khu C kiến tạo một căn cứ ngủ đông, từ đó về sau, hàng năm đế quốc đều sẽ chọn lựa một người làm ra cống hiến to lớn đối với nhân loại, thông minh siêu quần, nhưng bởi vì bệnh bất trị mà triền miên trên giường bệnh, đưa tinh anh đế quốc vào căn cứ ngủ đông. Trước khi kỹ thuật chữa trị gen chưa đạt được đột phá, căn cứ ngủ đông mỗi mười năm mới mở ra một lần, mà theo những năm gần đây kỹ thuật y học sinh vật phát triển nổ tung, càng ngày càng nhiều bệnh được chữa trị, thời gian căn cứ ngủ đông mở ra cũng điều chỉnh đến mỗi năm năm một lần. Mỗi một lần mở ra, liền đại biểu một nhóm thiên tài không xuất thế từ bên trong ngủ đông dài dằng dặc thức tỉnh.
Tính toán thời gian một chút, lần trước kế hoạch tuyết tan mở ra vừa vặn qua năm năm. Chương Diệc đánh giá lão gia không kiềm chế nổi thần sắc lo lắng, lại suy nghĩ một chút có thể làm cho lão gia quan tâm cái người kia, nhất thời tim đập loạn lên.
"Lẽ nào một nhóm trong danh sách kế hoạch tuyết tan lần này... Có anh ta?"
Chương lão gia gật gật đầu, trên mặt che kín phong sương xuất hiện một tia biểu tình hoài niệm: "Mười lăm năm rồi. Lúc trước người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Không nghĩ tới ông còn có thể sống được đợi đến ngày đó."
Trong trí nhớ Chương Diệc, cái người kia tổng là cười. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Anh là học sinh đáng tự hào nhất của ông nội, là thiên tài quân sự trong trăm năm lịch sử dải ngân hà, xuất thân bần hàn, nhưng từ vô danh tiểu tốt một đường thăng lên đến trung tướng trẻ nhất trong lịch sử Đế quốc; anh có văn có võ, cơ hồ một tay buộc mô hình hạm đội vòng quanh đế quốc vũ trụ, anh sáng lập lý luận quân sự chiến tranh giữa các vì sao, đến bây giờ cũng còn ảnh hưởng sâu xa.
Anh nhớ đến chính mình khi còn bé bài tập không giỏi, ông nội liền để anh ta vẫn là quân giáo sinh tới nhà giúp mình học bù. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, trái tim của anh liền nhảy lên loạn xạ, chỉ cảm thấy người trước mắt làm sao có thể ôn nhu như thế, đẹp mắt như vậy.
Trên người anh có nhàn nhạt mùi thơm tùng mộc, lúc nói cho anh đề tài, mi mắt nhỏ dài buông xuống, bên mép mang theo mỉm cười như có như không. Ngón tay của anh vừa dài vừa linh hoạt, sẽ biến ra các loại đồ chơi nhỏ cho anh giải buồn. Anh ta dạy anh tháo dỡ súng ống, dẫn anh đi vùng ngoại ô cắm trại, cùng anh đi nơi giải trí ngồi vũ trụ bay xa. Anh như một anh trai lớn, mỗi giờ mỗi khắc chăm sóc anh, che chở anh.
Không có ai biết, mối tình đầu chân chính của Chương Diệc không phải Điền Mây, mà là anh ta.
Thiếu niên mười một tuổi, mới biết yêu, còn chưa kịp biểu lộ, người trong lòng liền đi chiến trường tàn khốc.
Anh ở trong chiến tranh mà cả thế giới đều chú ý trải qua một trận chiến thành danh, sau lần đó mấy năm, anh trằn trọc bôn ba giữa chiến khu tinh hệ với rung chuyển, chiến công đầy rẫy, quân hàm càng một đường đi lên.
Anh thành Alpha độc thân chói mắt nhất, "hot" nhất đế quốc, tìm ông nội tới nói thân nhân cơ hồ đạp phá cửa hạm, nhóm Omega và Beta muốn trộm đi đến chiến khu gặp anh một lần càng đếm không xuể.
Chẳng ai nghĩ tới, lúc chiến tranh sắp kết thúc, tại đây ngôi sao mới xuất hiện từ từ bay lên, trên đường trở lại thủ đô tinh, quân sự vinh dự thu hoạch lớn, anh bị nhiễm trùng, liền như vậy bệnh không dậy nổi.
Mười lăm tuổi Chương Diệc không có đợi được cái người anh tâm tâm niệm niệm kia, đợi đến chỉ có một phần danh sách liệt sĩ băng lãnh.
Xe huyền phù đứng ở chỗ cửa lớn căn cứ ngủ đông. Chương Diệc đi ra cửa xe, liếc mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu xanh thẳm mà trong suốt, bỗng thoải mái nở nụ cười. Mười lăm năm trôi qua, từ lâu anh không phải là thiếu niên ngây thơ lúc trước. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Lão gia không để Tô Nhiên đỡ, một đường quật cường chính mình chống gậy, qua tầng tầng cửa lớn. Tới khu săn sóc bệnh đặc biệt càng ngày càng gần, nhịp tim Chương Diệc cũng càng lúc càng nhanh.
"Trưởng quan, ngài không có sao chứ?" Tô Nhiên bên cạnh quăng tới ánh mắt lo lắng.
"Không có chuyện gì, cậu xem lão gia là được."
Bọn họ ngồi thang máy, xuống tới tầng cuối cùng. Thông qua khu gác cổng sau săn sóc bệnh đặc biệt, trước mắt liền xuất hiện một cái hành lang pha lê uốn khúc. Ánh nắng chiếu vào từ hai bên hành lang uốn khúc trong suốt, nơi phần cuối hoa viên, một bóng dáng gầy gò ngồi ở xe lăn chậm rãi hiện ra bên đường.
Người kia mặc y phục bệnh nhân màu lam nhạt, mặt tái nhợt ở bên trong ánh nắng cơ hồ trong suốt, anh rũ mắt, cổ tay nhỏ mà gầy yếu khoát lên một đoạn tay vịn xe lăn tự động, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu dưới da màu xanh lam.
Bên trong kho ngủ đông ngủ say mười lăm năm, coi như bệnh gì trên người có thể trị hết, thể chất của anh cũng đã kém xa trước đây.
Chương lão gia chống gậy, đi tới, tựa hồ là sợ thức tỉnh cái gì, khẽ gọi một tiếng, "Dĩ Nam?"
Người đàn ông trên xe lăn ngước mắt lên, anh có một đôi mắt màu hổ phách, ôn nhu mà thong dong, anh nhếch khóe miệng lên, bởi vì quá lâu không mở miệng nói chuyện, tiếng nói khàn khàn dị thường.
"Thầy."
Nói xong câu đó, anh liền đưa mắt nhìn sang Alpha phía sau Chương lão gia, hai con mắt màu hổ phách của anh hơi cong, giống như có ánh sao nhỏ vụn lấp loé ở bên trong.
"Tiểu Diệc... Đã lâu không gặp."