Editor: Thơ Thơ
Bùi Tịch mở ra một ghế tựa đầu khác, ngồi xuống đối diện với anh. Anh không hề trả lời vấn đề của Chương Diệc, mà cau mày nói: "bớt hút thuốc, đối với thân thể không tốt."
Chương Diệc gỡ xuống điếu thuốc trong miệng đốt hơn nửa, nhíu mày, ấn tàn thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc.
"cậu lại đây chế nhạo tôi sao?" Anh thấy cái gạt tàn thuốc lá pha lê, giọng nói khàn.
"Không phải, tôi đến xin lỗi anh." Bùi Tịch ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chân thành, "Ban ngày lời của tôi nói quá kích động, không cân nhắc cảm thụ của anh."
Chương Diệc ngơ ngác, hiển nhiên không nghĩ tới Bùi Tịch kiêu căng tự mãn sẽ chủ động đến nhà anh xin lỗi. Kỳ thực ban ngày anh nói đều là sự thực, chỉ là thời cơ không đúng, vô hình kích phát mâu thuẫn anh và Alan mà thôi.
"Không cần thiết xin lỗi." Chương Diệc đứng dậy, thu thập văn kiện tán loạn trên bàn: "Thời gian đã trễ, cậu về sớm một chút đi."
"Chương Diệc ——" Bùi Tịch cũng đứng lên, đi tới trước mặt anh, yên lặng nhìn con mắt của anh, "tại sao anh không dám đối mặt với tôi?"
Bầu không khí đông lạnh trong nháy mắt. Bùi Tịch bỗng nhiên có chút hối hận lời mình nói ra, biết rõ ràng trong lòng Chương Diệc chỉ có người kia, anh hùng hổ doạ người như vậy chất vấn anh ta. Đến tột cùng anh muốn đẩy quan hệ hai người lên mức độ như thế nào, chẳng lẽ muốn chính tai nghe đến Chương Diệc nói ra lời tuyệt tình đối với anh mới bằng lòng bỏ qua sao?
"Thôi, anh không nói tôi cũng rõ ràng." Bùi Tịch cúi đầu, tự giễu nở nụ cười: "Tôi không quấy rầy anh, cái này đi."
Chương Diệc nhìn anh quay người đi ra ngoài, mới vừa muốn nói gì, đồng hồ bỗng nhiên lách tách mà vang lên. Nhìn thấy biểu hiện điện báo nổi giữa không trung, lông mày anh nhất thời nhăn lại. Là quản gia của ông nội, đã trễ thế này, quản gia gọi điện thoại đến là có chuyện gì? Thơ_Thơ_diendanlequydon
Anh ấn xuống nút gọi, giọng quản gia lo lắng từ đầu kia truyền đến: "Thiếu gia, lão thủ trưởng xảy ra vấn đề rồi!"
Lúc Chương Diệc và Bùi Tịch chạy tới bệnh viện, Chương lão gia đã được đưa vào phòng giải phẫu. Quản gia tóc mai hơi trắng ngồi ở trên ghế dài, tự trách mà nhìn lòng bàn tay mình.
"Thiếu gia, xin lỗi, đều là tôi không chăm sóc tốt lão thủ trưởng..."
Chương Diệc mới vừa nghe ông giải nghĩa ngọn nguồn bên trong máy truyền tin. Ông nội không cẩn thận từ trên thang lầu tầng gác té xuống, đập vào đầu, chuyện như vậy sợ rằng cũng không thể nào đoán trước. Anh vỗ vỗ vai quản gia, thở dài nói, "Chú Vương, không phải chú sai, chú cũng đừng tự trách."
Ông nội lớn tuổi, tính tình vẫn còn thật mạnh giống khi còn trẻ, chuyện gì cũng không chịu nhờ người khác, mượn tay người khác. Chương Diệc nhớ tới trong lầu cũ kỹ đều là di vật khi bà nội còn sống, nghĩ đến ông nội là nhớ bà nội, mới có thể đi tầng gác kia. Không nghĩ tới lúc xuống thang lầu ngáng chân té lộn mèo một cái, tuổi ông nội cũng lớn, hơi va chạm thân thể có thể xảy ra vấn đề lớn, Chương Diệc chỉ có thể cầu khẩn lúc ông nội té xuống không có đụng vào đầu...
Anh và quản gia đồng thời ngồi ở trên ghế dài, nhìn cửa lớn phòng giải phẫu. Đã thông báo qua bên Chương Liên, không lâu nữa sẽ chạy tới, còn Chu Dĩ Nam... Thân thể của anh cũng mới vừa vặn khôi phục, có phải là không thông báo cho anh tương đối tốt hơn không?
"coi như anh không nói cho anh ta, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết đến. Dùng tính cách của anh ta, anh cảm thấy được anh ta có thể lại đây hay không?" Bùi Tịch không biết cái gì đứng ở trước người anh.
Chương Diệc liếc mắt nhìn anh, thấp đầu nhìn ba chữ kia trên danh sách truyền tin, suy nghĩ một chút, vẫn là gọi cái số kia. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Tiểu Diệc, làm sao vậy?" giọng nói Chu Dĩ Nam trước sau như một ôn nhu êm tai.
Chương Diệc nhìn thấy mặt của anh, đột nhiên cảm thấy xoang mũi có chút chua xót, anh tận lực để vẻ mặt của mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút: "Ông nội em không cẩn thận té từ trên thang lầu xuống... Mới vừa đưa đến bệnh viện làm giải phẫu..."
"Cái gì?"
Sắc mặt Chu Dĩ Nam thay đổi, anh rút ống truyền dịch trên tay, cũng không quản cổ tay đang chảy máu và y tá ngăn cản, vội vã cầm lấy áo khoác ra khỏi phòng.
Lúc Chu Dĩ Nam chạy tới bệnh viện, vợ chồng Chương Liên và Chương Hạo cũng đã đến. Mấy người vây quanh ở bên người bác sĩ, sắc mặt nghiêm túc mà không biết đang thảo luận chút gì. Chương Diệc và Bùi Tịch đứng ở tận cùng bên trong, nhìn thấy Chu Dĩ Nam, Chương Hạo và Diêu Mai vội vã nhường ra một con đường, để cho anh đi tới.
"tình huống bệnh nhân không quá lạc quan, chân trái bị vỡ nát gãy xương, còn có bên trong não rung động, trong đầu tụ huyết, có thể sẽ áp bức đến thần kinh thị giác..."
"Không thể làm giải phẫu trong đầu sao?" Bùi Tịch nhìn trong tay bác sĩ bản chụp CT màu sắc rực rỡ, lông mày tuấn tú nhíu chặt.
"Các anh cũng biết, bệnh nhân lớn tuổi, làm tiếp giải phẫu đầu nguy hiểm rất cao, vô cùng có khả năng trong lúc thủ thuật liền ——" bác sĩ không nói xong câu nói kia, mà thở dài lắc lắc đầu, "đề nghị các anh trước tiên chờ bệnh nhân tỉnh lại, xem ý nguyện chủ quan của người bệnh đi."
"Chúng tôi biết, cảm tạ Lương chủ nhiệm." Chương Diệc bắt tay bác sĩ, vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu Dĩ Nam chạy tới bên cạnh.
Vừa nãy anh đều nghe được đối thoại, nhìn sắc mặt Chương Diệc tái nhợt cố nở ra nụ cười, trong lòng Chu Dĩ Nam nổi lên đau đớn. Anh đi tới trước người Chương Diệc, động viên mà vỗ vỗ trên vai anh, "Thầy sẽ không có chuyện gì."
Chương Diệc nhìn thấy anh, trong lòng hơi xác định, anh gật gật đầu với Chu Dĩ Nam, khóe miệng vung lên một nụ cười nhợt nhạt.
Nhiều người ở đây như vậy, Chu Dĩ Nam cũng không tiện có hành động thân mật cùng Chương Diệc, trấn an anh vài câu, liền quay đầu cùng Chương Liên thương lượng công việc lên chăm sóc Chương lão gia. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Thím, tiểu Hạo đang đi học, tiểu Lâm cũng mang thai cần Thím chăm sóc, Thím mang theo tiểu Hạo đi về trước đi. Nơi này có tôi và Bùi Tịch, cũng giống như vậy. Chú, ngày mai chú còn phải hộ tống nguyên thủ đi nước Nặc Á tinh, sợ là cũng không thể trì hoãn..."
"Dĩ Nam, vậy bên này liền làm phiền cậu và Bùi Tịch. Có tình huống thế nào nhất định phải lập tức thông báo cho tôi." Chương Liên suy nghĩ một chút, vẫn là chuyển tới Chương Diệc, không yên lòng nói, "Tiểu Diệc, sống chết có số... Ông nội cháu lớn tuổi, có một số việc, không thể cưỡng cầu."
Chương Diệc gật gật đầu, "Chú hai, cháu biết."
Chương Liên than thở một tiếng, sau khi đi trong phòng giám hộ đặt biệt xem qua Chương lão gia, liền dẫn Diêu Mai và Chương Hạo đi. Trong hành lang chỉ còn dư lại Chương Diệc, Bùi Tịch và Chu Dĩ Nam ba người. Nhìn thấy Chương Diệc ngồi ở trên ghế dài, đầu cúi thấp xuống, hai người đều có chút không đành lòng.
"Tôi đi mua cà phê."
Bùi Tịch đánh vỡ trầm mặc trước tiên, không chờ hai người nói chuyện, anh liền quay người, nhanh chân đi đến thang máy.
Chu Dĩ Nam rõ dụng ý của anh, anh ngồi xuống bên người Chương Diệc, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên bả vai của anh. Chương Diệc không nói lời nào, anh cũng không nói, liền trầm mặc như vậy mà bồi bên bạn mình.