Editor: Thơ Thơ
Hậu huyệt truyền đến căng đau làm cho thân thể Chương Diệc căng thẳng, trong quá trình lửa nóng gậy tht thẳng tiến vào thân thể anh đang không ngừng nở lớn, Chương Diệc khó chịu mà thở gấp, lông mày anh chặt chẽ nhíu lên. Bùi Tịch ngồi xổm ở bên cạnh anh, động viên mà hôn gò má cùng vành tai của anh. Tay anh từ lồng ngực Chương Diệc một đường vuốt nhẹ đến bụng dưới căng thẳng, ngón trỏ tay phải sau khi đi vòng vài vòng ở cái rốn kia, liền xuyên qua bộ lông màu đen, nắm chặt tính khí cụ màu đỏ sẫm.
Alan tự nhiên cũng nhận ra được động tác của anh, bất quá lúc này căn bản cậu không có rỗi rãnh để ý tới Bùi Tịch. Trời mới biết cậu đã mong thời khắc này bao lâu, cảm giác chôn ở trong thân thể ấm áp của Chương Diệc quả thực như đối mặt thiên đường mỹ diệu. Tiểu huyệt dị thường căng mịn giống như tơ lụa mềm nhẵn mà lại cắn thật chặc anh, khi anh giơ cao gậy tht thâm nhập bên trong, ruột thịt non mềm liền run lẩy bẩy mà phân bố ra chất lỏng ướt át, gậy tht sưng hơi trượt đi, bộ vị hai người kết hợp liền phát ra tiếng nước ám muội.
Alan nhìn thần sắc trên mặt Chương Diệc từ chịu đau không khỏe dần dần biến thành lây dính tình dục mê say, ngực tự nhiên mà sinh ra một luồng cảm giác thỏa mãn khôn kể. Cậu tóm lấy mông thịt người đàn ông, từ sâu nhất mà đỉnh lộng anh. Mỗi lần tiến vào, đều mạnh mẽ sát qua điểm mẫn cảm trong cơ thể Chương Diệc, đẩy đến huyệt tâm sâu nhất của người đàn ông. Động tác lúc rút ra cũng tận lực chậm lại, để ruột thịt mẫn cảm lưu luyến mút vào cậu, thậm chí nhiều lần, cậu cũng chỉ là đem đỉnh quy đầu nhợt nhạt thăm dò vào, trêu chọc miệng huyệt người đàn ông khát khao, sau đó chờ đợi người kia chủ động đem hai chân cuốn lấy eo cậu, giơ cao hạ thân cầu xin cậu tiến vào.
"Ừm... Nhanh chút..."
"Nhanh chút gì?"
"Làm tôi... Ha a..."
Bên trong đường ruột mẫn cảm nhô ra bị côn tht nóng rực tầng tầng nghiền ép, khoái cảm kịch liệt giống như bị điện giật từ xương sống vẫn luôn truyền tới toàn thân. Tính khí cụ phía trước nhếch lên cũng bị người ngậm vào trong miệng, hình dáng ưu mỹ của môi đỏ liếm láp đỉnh quy đầu xòe ô, phía dưới hai cái túi no đủ cũng bị một cái tay thon dài đè ép xoa xoa. Thơ_Thơ_diendanlequydon Trước sau kích thích mạnh để toàn bộ thân thể Chương Diệc vô lực rơi vào bên trong đệm chăn, anh không tự chủ giơ cao eo khố, càng sâu mà đón ý nói hùa Alan đánh xuyên. Hai tay cũng muốn cự hoàn nghênh đón mà vuốt ve trên đầu Bùi Tịch, nỗ lực để môi thanh niên nở lớn nuốt đến càng sâu tính khí cụ của anh.
"Ừm..." Ba người vẫn luôn duy trì một tư thế như thế thực sự có chút gian nan, trước hết từ bỏ chính là Bùi Tịch. Anh không thích mà liếc nhìn Alan đẩy chân Chương Diệc đang sảng khoái ra, nhiều lần anh thử ngậm tính khí cụ Chương Diệc tiến vào trong cổ họng, đều bị Alan thô bạo đỉnh lộng đánh gãy. Hiển nhiên, con thỏ nhỏ chết bầm này là cố ý, coi như đến lúc như thế này, cậu còn trăm phương ngàn kế mà muốn độc chiếm Chương Diệc.
"Con mẹ nó đến cùng cậu bắn hay không bắn? Không có tính chướng ngại công năng đi, bắn không ra hả?" Bùi Tịch mở dây thắt lưng ra, trào phúng mà liếc Alan liếc mắt một cái.
"Ừm... Con mẹ nó anh mới có tính công năng chướng ngại!" trên trán Alan trơn bóng che kín giọt mồ hôi, anh cắn môi đỏ, một đôi con ngươi xanh biếc có mấy phần mơ hồ, nắm eo Chương Diệc làm lần cuối cùng bứt lên trước. Bùi Tịch mới từ trên người Chương Diệc rời đi, anh liền không kịp chờ đợi cúi người, cắn chặt hai cánh hoa môi Chương Diệc bị chà đạp đến đỏ bừng, động tác hạ thân cũng càng ngày càng kịch liệt, lần lượt đụng vào nơi nhô ra yếu ớt nhất trong cơ thể người đàn ông, sung sướng hưởng thụ ruột thịt ẩm nhuyễn phản xạ mà đem anh vắt khẩn vô thượng khoái cảm.
"Alan... Chậm chút... A..."
Cảm giác theo hậu huyệt tê dại càng ngày càng mãnh liệt, hai chân Chương Diệc không có cách nào tự kềm chế mà co giật, anh có loại dự cảm mãnh liệt, anh cũng sắp cao trào, hơn nữa phỏng chừng vẫn là mặt sau cao trào trước tiên!
Đúng như dự đoán, lúc gậy tht to dài của Alan lại một lần đẩy đến huyệt tâm anh ẩm nhuyễn, trong cổ họng anh phát ra một tiếng khóc biến điệu, hai cái chân dài đá lung tung ở trên giường, nơi sâu xa huyệt tâm phun ra một tia chất lỏng dục vọng mỏng manh. Lúc trong đầu Chương Diệc chợt lóe vài giây trống không, tay mắt Alan lanh lẹ mà nắm chặt tính khí cụ anh phía trước sắp bạo phát, dụ dỗ nói, "Ngoan, chờ em đồng thời." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Cả người Chương Diệc đều hoảng hốt, cũng không nghe rõ cậu nói gì, chỉ cảm thấy tính khí cụ căng đến khó chịu. Cố tình sau cao trào huyệt tâm dị thường xốp lại bị gậy tht thô cứng đỉnh khai, liên tiếp cắm mấy chục cái, làm cho toàn thân Chương Diệc xụi lơ, hai chân không ngừng run run, khí lực căn bản không nhấc lên được đi mắng Alan.
"Diệc, đều bắn cho anh..."
Cuối cùng Alan cắm mấy lần bên trong hành lang ấm, liền buông ra ngón tay ngăn chặn tính khí cụ Chương Diệc. Lúc mang theo mùi tanh bạch trọc ở trên ngực anh, anh cũng bắn ra mấy cổ tinh dịch ấm áp trong cơ thể người đàn ông. Sau cao trào cậu thỏa mãn mà ngã vào ngực Chương Diệc, như có như không mà vuốt ve thân thể người đàn ông ấm áp. Hai người cùng nghe hô hấp, mồ hôi ẩm ướt thân thể quấn quýt cùng nhau, bầu không khí kiều diễm và ôn nhu trước nay chưa từng có. Đương nhiên, nếu như bên cạnh không có người thứ ba giết phong cảnh mà nói, bầu không khí sẽ tốt hơn.
"cậu ôm đủ chưa? Từ trên người anh ta lăn xuống cho tôi!"
Alan lưu luyến mà rút tính khí cụ mình từ trong cơ thể Chương Diệc ra, anh thấy miệng huyệt kia phun ra bạch trọc đứt quãng, bụng dưới liền ẩn có chút gây rối.
Bùi Tịch cũng nhìn chằm chằm ở kia, tầm mắt nóng rực quả thực có thể bỏng da người đàn ông. Chương Diệc bị ánh mắt hai người trừng trừng làm cho vô cùng quẫn bách, theo bản năng cũng bủn rủn chân.
"Diệc, anh thật đáng yêu." Alan cúi đầu, hôn một cái trên khóe miệng của anh.
Bùi Tịch run run người nổi da gà, trầm mặt, xách Alan qua một bên, "Tới tôi, cút sang một bên."
Lúc này hai người để Chương Diệc thay đổi một cái tư thế càng xấu hổ.
Thân hình người đàn ông thon dài tuấn mỹ quỳ nằm ở trên giường, mông nhổng lên thật cao, bị động mà nghênh đón thanh niên phía sau xâm phạm. Trước mặt anh miệng cũng không nhàn rỗi, Alan nửa quỳ ở giường đầu, một bên vuốt ve tóc đen anh ngắn ngủi, một bên đem tính khí cụ mình màu sắc phấn nộn đưa vào trong miệng người đàn ông. Tiếng bốp bốp va chạm kèm theo tiếng nước rõ ràng vang vọng bên tai Chương Diệc, có khoảnh khắc như thế, anh bỗng nhiên phát hiện không chỉ có thân thể của mình hoàn toàn sa vào bên trong trận hoang đường này, lý trí còn sót lại của anh cũng nghiêng về hai người. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Có lẽ là nguyên nhân phóng xạ, có lẽ bởi vì trước đây không lâu anh mới mất đi người thân quan trọng nhất, anh chỉ biết là, giờ phút này từ thân đến tâm anh đều cam nguyện bị hai người đối xử như thế, cái gì anh cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn thoả thích hưởng thụ loại khoái cảm sa đọa mà mất tinh thần này...