Editor: Thơ Thơ
Thanh niên quân trang đến gần, ôm ngang người anh.
Toàn thân Chương Diệc đều không có khí lực gì, đầu càng đau đến muốn nổ tung, nhưng anh vẫn kéo cánh tay Tô Nhiên lại.
"Thả tôi xuống dưới."
Tô Nhiên cúi đầu nhìn anh một chút, sắc mặt anh tái nhợt, môi mất máu quật cường mím lại, trong con ngươi lại có thảm đạm cùng cụt hứng không che giấu nổi.
Tô Nhiên không lên tiếng, ôm chặt anh, nhanh chân đi đến xe huyền phù của chính mình.
Chương Diệc nằm ở trong lồng ngực Tô Nhiên, rất nhanh liền không có khí lực giãy giụa. Trên người một trận lạnh một trận nóng, cảm giác trong dạ dày buồn nôn càng là không tránh được. Tô Nhiên ôm anh vào trong xe, thân thủ ở trên trán của anh thăm dò.
"anh phát sốt."
"Để tôi trở về Chương trạch." Chương Diệc mở mí mắt trầm trọng nhìn anh, lúc trước để Thụy Khắc mua vé đêm nay đi liên bang, anh đã đáp ứng Alan đi liên bang nhìn cậu ấy.
Tô Nhiên lắc đầu, "nơi nào anh cũng không có thể đi."
"cậu..." bây giờ Chương Diệc không có khí lực cùng anh tranh luận, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, toàn thân cũng giống như ngâm ở trong ngọn lửa, da thịt nóng bỏng, đầu nặng đến như đổ chì. Mơ hồ trong tầm mắt, tựa hồ có một bóng dáng quân trang thon dài đứng ở bên giường, lấy cái gì lau chùi thân thể cho anh.
"... Dĩ Nam..." Chương Diệc nữa mở mắt ra, lầm bầm gọi hai chữ này.
Động tác Tô Nhiên đang lau người cho anh ngừng lại, anh cúi đầu, nhìn Chương Diệc đỏ bừng mặt, cặp con ngươi đen nhiễm phải sương mù rõ ràng nhìn anh, nhưng mà lại xuyên thấu qua anh nhìn một người khác.
Đại khái sau khi đau đến tê dại, chính là không có cảm giác đi. Tô Nhiên kéo ra một nụ cười tự giễu, anh cầm trong tay khăn ẩm ướt dính chất rượu thay đổi một mặt, vẫn là cẩn thận lau chùi thân thể cho anh.
Thầy thuốc gia đình đi tới, không hiểu nhìn anh, "Tô trung tá, chuyện lau người như vậy để hộ tá tới làm là được, không cần ngài tự mình động thủ."
"Không sao." Tô Nhiên che lên chăn mỏng cho Chương Diệc đang hôn mê ngủ thiếp đi, khẽ vuốt mấy lần trên gương mặt anh, mới xoay người, nhìn về phía thầy thuốc gia đình, "Anh ta sốt lúc nào có thể lui?" Thơ_Thơ_ddlequydon
"Đã tiêm vào thuốc kháng sinh, cần phải hai giờ sau mới có thể lui."
Tô Nhiên gật gật đầu, "Tôi biết rồi, khổ cực cho anh."
Thầy thuốc gia đình cười cười, bỗng nhớ tới cái gì, sắc mặt cổ quái nói, "Trung tá, vừa nãy lúc tôi thay Chương tiên sinh kiểm tra thân thể, phát hiện tuyến thể anh tựa hồ có hơi khác thường..."
Con mắt Tô Nhiên hơi động, đột nhiên nhìn về phía anh, "khác thường gì?"
Rốt cục lúc Chương Diệc hạ sốt tỉnh dậy, đã là đêm khuya.
Tô Nhiên vẫn luôn canh giữ ở bên giường anh, thấy anh tỉnh lại, con mắt trong trẻo nhất thời nhiễm phải sắc mặt vui mừng.
"Khá hơn chút nào không?" Anh cúi người, tỉ mỉ nhìn chăm chú mặt Chương Diệc.
Chương Diệc ừm một tiếng, mí mắt liền rủ xuống, "Lúc nào?"
"Mười một giờ hai mươi lăm."
"Đây là nhà cậu hả?"
Tô Nhiên đáp phải một tiếng.
Chương Diệc mở mắt ra một lần nữa, nhìn Tô Nhiên nói, "Đồng hồ của tôi đâu?"
Tô Nhiên không hề trả lời anh, mà nhẹ giọng nói, "bây giờ anh cần nghỉ ngơi."
Ra ngoài ý anh, Chương Diệc cũng không có kiên trì, mà là trầm mặc nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại. Gò má của anh còn mang theo ửng hồng sau khi lành bệnh, lông mi dày đặc hơi rủ xuống, nơi mí mắt bỏ ra thâm thúy bóng đen. Tô Nhiên nhìn anh, nghĩ đến người này liền ở trước mắt mình, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm tới, trái tim vừa vui sướng vừa chua xót.
"Đói bụng hay không? Có muốn ăn ít đồ hay không?" Tô Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Chương Diệc lắc đầu một cái. Thơ_Thơ_ddlequydon
"Bác sĩ nói bây giờ thân thể anh rất suy yếu, muốn bổ sung dinh dưỡng." Tô Nhiên không biết từ đâu cầm một cái bình giữ ấm đi ra, đặt ở trên tủ đầu giường, "Uống trước chút cháo đi, ấm áp dạ dày."
Anh đỡ Chương Diệc dậy, cho anh dựa vào đầu giường, từ trong hộp giữ ấm múc một bát cháo, từng muỗng từng muỗng đút cho anh ăn. Chương Diệc không có lộ ra thần sắc bài xích, chỉ là toàn bộ quá trình đều có chút mất tập trung.
Tô Nhiên thả bát xuống, lấy giấy ăn lau miệng cho anh. Lúc lau đi khóe miệng, rốt cục anh không nhịn được, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp đi lên.
Chương Diệc giương mắt nhìn anh, trong đôi mắt viết sâu nặng uể oải.
Tô Nhiên khắc chế dục vọng hôn lên, mỉm cười nói, "Sinh nhật vui vẻ!"
Chương Diệc ngẩn ra, ngày hôm nay ngay cả sinh nhật anh đều quên mất, không nghĩ tới Tô Nhiên... Còn nhớ.
"Đã qua." Anh hờ hững nói.
"Còn có mười phút nữa mới đến mười hai giờ." Tô Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ trong tay, giống như ảo thuật từ phía sau lấy ra một cái hộp bánh ngọt, "Bây giờ ăn bánh ngọt cũng không chậm trễ."
Chương Diệc chưa từng có tâm tư mừng sinh nhật, nếu như có thể, tất cả ký ức liên quan với ngày đó anh đều hy vọng có thể từ trong đầu đánh tan. Nhưng mà Tô Nhiên đã mở hộp bánh ngọt ra, đem cây nến màu đỏ cắm đi lên quả đường viết sinh nhật vui vẻ.
"Cầu nguyện đi, trưởng quan."
Tô Nhiên tắt đèn, cây nến đường liền tự động sáng lên. Chương Diệc nhìn anh bố trí tất cả, trong lúc hoảng hốt có loại cảm giác trở lại Tinh Mang hào. Trước đây lúc tổ chức sinh nhật trên hạm, cũng đều là Tô Nhiên tổ chức và kế hoạch, cơ hồ hàng năm đều sẽ cho anh kinh hỉ.
Kỳ thực Chương Diệc không có tâm nguyện gì, anh nhắm mắt lại, liền mở, miễn cưỡng nở nụ cười, "Cầu nguyện xong." Thơ_Thơ_ddlequydon
"Lại ăn miếng bánh ngọt đi, vị hoa quả, không ngán."
Chương Diệc lắc đầu, "cậu tự mình ăn đi, tôi muốn ngủ." Anh kỳ thực không buồn ngủ, chỉ là không muốn lại đối mặt với Tô Nhiên.
"Vậy quên đi, tôi bỏ trong tủ lạnh đi." Tô Nhiên mở đèn, cấp tốc thu thập đầu giường một chút. Anh thấy Chương Diệc đã quay lưng nằm xuống, trong mắt không khỏi xẹt qua một vẻ ảm đạm.
Chương Diệc biết Tô Nhiên đang nhìn anh, tầm mắt chăm chú kia cơ hồ muốn tổn thương lưng của anh. Anh chỉ có thể nhắm mắt lại, nỗ lực để cho mình quên ánh mắt kia quá mức nóng rực.
Bỗng nhiên, phía sau một tầng, khí tức cỏ xanh trong veo phất ở chóp mũi anh.
Chương Diệc quay mặt sang, nhìn thấy Tô Nhiên gần trong gang tấc, không thích ứng mà rụt lại về sau, "cậu làm cái gì?"
Tô Nhiên đã cởi giày tất, anh chống ở phía trên Chương Diệc, chậm rãi mở cổ áo chế phục của mình ra, nói giọng khàn khàn, "anh nói tôi muốn làm cái gì?"
Chương Diệc còn có thể không hiểu tâm tư anh, lần trước tại căn cứ Hồng Mang anh liền ăn qua thiệt thòi một lần. Anh có chút không nắm chắc được tính tình Tô Nhiên bây giờ, chỉ có thể theo thói quen bày ra tư thái thượng cấp.
"cậu còn coi tôi là trưởng quan của cậu sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Tô Nhiên trả lời để trong lòng anh giật mình, "Tôi đã sớm không coi anh là trưởng quan của tôi, tôi chỉ muốn làm... Người đàn ông của anh." lúc nói đến hai chữ cuối cùng, đôi mắt Tô Nhiên híp lại, môi đỏ mềm mại tầng tầng đè ép xuống.
Chương Diệc né tránh không kịp, bị động mà thừa nhận anh hôn môi. Bệnh của anh mới vừa khỏi, thân thể vẫn không có khí lực gì, Tô Nhiên không phí sức lực liền bắt được hai cánh tay anh giãy giụa, đem anh vững vàng đặt ở dưới thân hôn.
"Ừm..." Thơ_Thơ_ddlequydon
Đầu lưỡi mang theo khí tức cỏ xanh duỗi vào, tại trong cổ họng của anh bừa bãi tàn phá, phiên quấy. Trên mặt Chương Diệc chợt lóe xấu hổ, đang muốn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi anh một cái, Tô Nhiên lại đúng lúc lùi ra.
"Ngày hôm nay anh tổ chức sinh nhật, cứ như vậy đi." ánh mắt Tô Nhiên u ám, vô ý thức liếm liếm môi mình hiện ra thủy quang, giống như còn dư vị vừa nãy.
"lá gan cậu càng lúc càng lớn." Chương Diệc lạnh lùng nhìn anh.
Tô Nhiên cười cười, không thèm để ý nói, "Nhận được khích lệ."