Editor: Thơ Thơ
Đêm khuya, hoàng cung liên bang.
Trên hành lang đá hoa cương yên tĩnh, vang lên tiếng ủng da gõ trên sàn nhà cùm cụp. Bên trong quang ảnh mờ nhạt, một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở trước cửa gỗ mở rộng chạm trổ hoa văn.
"em trai thân ái, nghe nói ngày mai em sẽ phải đi thủ đô tinh hả?"
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, thiếu niên ngồi ở trước cửa sổ sát đất trong suốt xoay người lại, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên má cậu khuôn mặt tuyệt mỹ, cậu để sách trong tay xuống, rũ mắt xuống nói, "Đúng, anh trai."
"Phụ thân thực sự là mắt mờ chân chậm, tự nhiên đem em một vưu vật như thế gả cho một quân nhân đế quốc thô lỗ." Alpha nhếch miệng lên nụ cười khinh bỉ, anh đi tới bên cạnh thiếu niên, mặt lộ vẻ ngả ngớn mà bóp lấy cằm cậu trơn bóng, "Chà chà, ngay cả anh nhìn đều không đành lòng."
Thiếu niên bị ép ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mặt nho nhã tuấn tú trước mắt này, trong con ngươi cậu hơi xanh biếc xẹt qua vẻ khác lạ, biểu tình trên mặt vẫn cứ nhu thuận mà cung kính, "Phụ thân cũng là vì suy nghĩ hòa bình hai nước."
"Hòa bình hả?" Alpha bật cười một tiếng, anh vỗ vỗ hai má thiếu niên non mềm, "Em trai, em cũng thật là ngây thơ đến buồn cười. Bất quá sau khi đến thủ đô tinh vẫn ấu trĩ như thế cũng không tốt, em biết chức trách của mình là cái gì không?"
Thiếu niên mím môi, không nói gì.
"Chức trách của em, chính là ở trên giường mở ra hai chân, hầu hạ chồng Alpha tương lai của em." tất cả ngữ điệu của người đàn ông đều là trào phúng và dâm ô, "Tiện nhất làm anh ta đam mê đến đầu óc choáng váng, nói không chắc Alpha kia ngu xuẩn đầu nóng lên, cái gì cơ mật quân bộ đều nói với em."
"Phụ thân chỉ cho em cùng anh ta đi phỏng vấn." Thiếu niên rũ lông mi xuống, thần sắc có chút hoảng sợ, "Không phải như anh nghĩ." Thotho_diendanlequydon
"Nhá, ngượng ngùng sao?" một tay người đàn ông bóp lấy cổ cậu tinh tế, bức bách cậu ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thần sắc khinh bỉ, "em nên vui mừng em sinh ra ở trong hoàng thất. Không phải dùng tướng mạo này của em, sinh ra ở gia đình bình thường, liền là Omega tay trói gà không chặt, chỉ sợ sẽ bị nhóm Alpha này đó điên cuồng mê luyến em tươi sống làm chết."
Nghe anh nói, mi mắt thiếu niên dày đặc rung động, không tiếng động mà nắm chặc song quyền.
"Sợ sao?" Người đàn ông cười ha ha, vô cùng vui thưởng thức khiếp sợ trên mặt cậu, "Chỉ đùa một chút mà thôi, em sẽ không tưởng thật đi." Anh cúi đầu, qua loa mà hôn một cái trên đỉnh đầu cậu, "Trễ như vậy an ổn, em trai thân ái của anh."
"Ngủ ngon."
Thiếu niên nâng sách, nhìn bóng dáng kia biến mất ở ngoài cửa, hoảng sợ cùng sợ hãi trên mặt cậu rút đi từ lâu, bờ môi hồng nhạt nhẹ nhàng nở ra một nụ cười lạnh như băng.
"Thân ái... Đại ca."
"Trưởng quan, chúng ta nên xuất phát."
Chương Diệc một thân lễ phục quân đội mới tinh đứng ở trước kính, anh vừa sửa sang lại cổ áo, vừa từ trong gương đánh giá thanh niên cao gầy đứng phía sau, "tiểu vương tử Liên bang đến chỗ nào rồi?"
"phu nhân Thủ tướng và tiểu vương tử đi tham quan viện bảo tàng thủ đô." Tô Nhiên đưa găng tay bên trong khay cho anh. Chương Diệc bất đắt dĩ mang theo găng tay, liền cau mày kéo kéo cổ áo quân phục mình quá chặt chẽ, "cậu biết, tôi phiền nhất trường hợp này, có thể tha một giây là một giây."
Tô Nhiên thấy buồn cười, anh thấy Chương Diệc, trong ánh mắt có nhu tình cùng thương cảm mà chính mình cũng không ý thức được, "Có thể người ngài muốn nghênh tiếp là vợ tương lai của ngài." Thotho_diendanlequydon
"vợ." Chương Diệc lẩm bẩm hai chữ này, bỗng tự giễu nở nụ cười, "Bất quá là bọn họ an bài thôi. Quả thật là Omega rất đẹp, bất quá Omega đẹp đẽ đại thể thuận theo mà vô vị."
"trưởng quan thích loại hình gì đây?"
Biểu tình Chương Diệc khẽ biến, thấp giọng nói, "Tô phó quan..."
Dột nhiên Tô Nhiên ý thức được chính mình cũng nói chút gì, anh liền vội vàng cúi đầu, "Là thuộc hạ vượt qua."
Bỗng nhiên Chương Diệc cũng có chút hứng thú tẻ nhạt, anh quay đầu, nhìn mặt Beta tuổi trẻ mà thanh tú, "Thôi, nói một chút chuyện trong nhà cậu đi. Thân thể cha mẹ của cậu thế nào?"
Thủ đô ngày thu so với trong một năm mặc cho mùa nào đều phải mát mẻ hợp lòng người, bầu trời xanh thẳm mà trong suốt, không có một đám mây che đậy. Xe huyền phù của Chương Diệc đứng ở trước công quán, anh còn chưa có xuống xe, thì có quan viên chính phủ thân mang màu đen chế phục đi tới, lễ phép ở ngoài cửa xe ra hiệu cho anh.
"Chương thiếu tướng, hoan nghênh ngài đến."
"Giang bộ trưởng, làm ông nhọc lòng rồi." Vị bộ trưởng này cũng là người quen cũ của cha anh lúc sinh tiền, Chương Diệc mỉm cười chào hỏi ông, một nhóm người cùng đi, đi đến đại sảnh công quán.
Xa xa liền nghe tiếng nhạc mềm nhẹ, như là có người đang biểu diễn dương cầm cổ điển. ở điện tử hóa âm nhạc cao độ ngày hôm nay, người chơi dương cầm cổ điển đã rất thiếu. Chương Diệc tựa hồ dự cảm được cái gì, khóe miệng nổi lên một nụ cười hứng thú. Xuyên qua hành lang hoa viên rộng rãi sáng ngời, anh chậm rãi đi vào đại sảnh. Khách mời vốn làm thành một vòng thấy là anh, dồn dập nghiêng người, nhường ra một con đường cho anh.
Tiếng đàn dương cầm vẫn không có ngừng, chỉ là âm điệu mềm nhẹ trở nên vui vẻ mà kỳ ảo, như thanh tuyền giữa núi rừng chảy xuôi. Chương Diệc gỡ mũ lính xuống, nhẹ nhàng đi tới trước dương cầm, mỉm cười nói, "Vương tử Alan điện hạ, tôi đại biểu quân nhân đế quốc hoan nghênh ngài đến." Thotho_diendanlequydon
Tiếng đàn ở một âm cuối cao vút im bặt đi. Thân hình thiếu niên tinh tế thon dài đứng lên từ trên ghế ngồi chơi đàn dương cầm, ngoài cửa sổ chiếu nắng ấm vào rơi trên tóc vàng của cậu, mặt trắng nõn tuyệt mỹ mà tinh xảo cơ hồ không chuẩn.
"Rất vinh hạnh được gặp mặt ngài, thiếu tướng đại nhân." Alan đi về phía anh, con mắt bảo thạch xanh biếc hiện ra ánh sáng nhạt.
"tiếng đàn của Ngài rất động lòng người."
"Thiếu tướng đại nhân quá khen, kỳ thực đã rất lâu tôi không luyện tập qua."
Chương Diệc cười ha ha, cầm hai ly rượu đỏ từ trong tay người hầu bàn lại đây, "phong thái Vương tử Alan thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, đến, tôi mời ngài một chén."
"Gọi tôi Alan là tốt rồi." Thiếu niên nhe răng nở nụ cười, lúc này Chương Diệc mới phát hiện bên phải má cậu có lúm đồng tiền nho nhỏ, anh nâng chén cùng cậu ta đụng một cái, tâm tình vô cùng sung sướng, "Ngài cũng đừng gọi tôi là đại nhân, trực tiếp gọi tôi Chương Diệc là được."
Khí tức Omega này cũng thật là dụ người, hơn nữa người thật so với bức ảnh trên internet còn dễ nhìn hơn. Là một Alpha thẳng tắp, nội tâm Chương Diệc không khỏi có chút rục rà rục rịch. Tiếc nuối duy nhất là, tiểu vương tử này vẫn còn quá non nớt, phỏng chừng mới vừa thành niên không lâu, vòng eo nhỏ nhắn đến không thể nắm chặt, Chương Diệc luôn luôn hảo cảm với thân hình cao gầy, đối với thiếu niên xinh đẹp thuần lương loại này nhất thời không xuống tay được.
Mấy ngày kế tiếp, Alan đều ở trong biệt thự của Chương Diệc, anh tự mình tiếp đón. Đối với mỹ nhân, Chương Diệc khó có mấy phần kiên trì hơn nhiều, đẩy xuống tất cả sự vật, chuyên tâm cùng cậu du ngoạn ở thủ đô. Ngày này tham gia xong một buổi tiệc trưa, hai người ngồi ở trên xe huyền phù, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ qua cực nhanh, bất tri bất giác liền hàn huyên.
"Chương thiếu tướng, trước kia chúng ta chưa từng gặp sao?" Alan nghiêng đầu nhìn Chương Diệc, ánh mắt của cậu rất chăm chú, con ngươi xanh biếc trong suốt mà thông suốt.
"Làm sao có khả năng, tôi đã đi liên bang hai lần." Chương Diệc dựa vào trên ghế ngồi, thần sắc thả lỏng, "cậu ký lầm người đi." Thotho_diendanlequydon
"vâng." đáy mắt Alan chợt lóe vẻ khác lạ, cậu thấy gò má Chương Diệc anh tuấn, đường nét xương mũi cường tráng mà gợi cảm, làm cho cậu có loại kích động muốn duỗi tay sờ soạng. Cậu đè dục vọng xuống đáy lòng, đổi nụ cười hiền hòa, "Vậy kế tiếp chúng ta đi nơi nào đây."
"Dẫn cậu đi một chỗ tốt." nụ cười trên khóe miệng Chương Diệc có chút tà khí, "Bất quá tuyệt đối không nên nói với người khác."