“Ha ha, tối này chắc ăn uống được một bữa no nê.”
“Thêm một nhóc vào bao lại được thêm một khoản tiền lớn, đại ca chắc sẽ tăng tiền cho chúng ta ha ha.”
Cái gì vậy chứ? Nhâm Phó Hạ nghe không hiểu nhưng da thịt cô vẫn cứ rùng lên từng đợt, cô cảnh giác cảm thấy nếu những kẻ đó mà thấy cô thì sẽ xảy ra chuyện xấu, nên đã lùi chân lại tính chạy chốn.
Vừa lùi bước chân cô đã bị kéo đi nhanh chóng, lực, tốc độ giống như tối hôm qua.
Chẳng lẽ là anh ta sao?
Khoan đã, tại sao cô lại nghĩ tới anh ta chứ?
Đúng là anh ta rồi! Không lẫn đâu được nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây, cô khẽ hỏi: “Anh làm gì ở đây vậy!”
Chung Ngụy đưa tay ra ý chỉ lên miệng bảo cô im lặng, còn anh thì chăm chú lén nhìn sang khu vực vừa rồi, Nhâm Phó Hạ thấy thế cũng theo đó mà nhìn, rốt cuộc là chuyện gì.
Trước mặt hai người hiện ra là hai gã đàn ông, một người còn vác cái bao tải khá lớn, hai người đàn ông đang vui vẻ nói chuyện, người vác bao đột nhiên dừng lại, gã đặt bao xuống rồi mở ra, hiện ra là gương mặt của một cậu bé, miệng còn bị vải buộc lại, cậu bé thảm thương vùng vẫy lại thêm khóc.
Gã đàn ông bực tức tát một phát lên, sau đó chỉ tay lên mặt rồi nói gì đó.
Bỗng nhiên Nhâm Phó Hạ bị đây ra bức tường, Chung Ngụy nhẹ nhàng nói: “Ở yên đây, đợi anh.”
Nói xong Chung Ngụy liền bước ra, bước chân anh ta nhịp nhàng tiến lên mà hai gã không tài nào nhận thức được, cho tới khi một gã quay mặt lại định châm một điếu thuốc mới giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Chung Ngụy cho một gối vào bụng, gã nằm lăn ra đất ôm bụng kêu rn.
Người còn lại quay sang cũng chưa kịp phản ứng đã bị anh lên gối, hai gã kia nằm dưới đất ôm bụng ngọ nguậy như run.
Nhâm Phó Hạ bất ngờ lại thán phục, động tác dứt khoát, tiếng động không ồn ào gì cả, quân nhân quả nhiên có khác.
Cô rời chỗ chạy tới chỗ Chung Ngụy, anh đang cởi trói mang cậu bé ra khỏi bao.
“Họ là bắt cóc sao?”
“Ừ!”
Cũng không khó tìm lắm nhỉ! Tin tức mới đây cho biết có những đứa trẻ bị mất tích không giấu vết, những gia đình bị mất trẻ đều có tờ giấy viết mang lời khiêu khích, có lẽ đây là một tổ chức bắt cóc buôn bán trẻ em trái phép, lực lượng thanh tra cảnh sát đã cố tìm ra khuynh hướng của những tên bắt cóc, nhưng lại không có dấu vết gì.
Chung Ngụy cũng vừa hay nghỉ việc, không có gì làm.
Anh nghe được tin tức thế là tới đây để tìm manh mối, ngày hôm qua bắt đầu nhưng có vẻ không có tung tích gì, ai ngờ hôm nay dõi theo Nhâm Phó Hạ anh lại phát hiện được bọn chúng.
Không thể để chúng thoát được, hai gã kia nhằm thời cơ Chung Ngụy đang cởi trói cho cậu bé định chạy đi, nhưng ai ngờ bị Nhâm Phó Hạ thấy nên cô cũng không kìm được mà đưa thẳng đôi chân mình ra đạp vào lưng từng gã, vì vừa rồi bị trấn thương rất đau nên hai tên đó liền mất sức mà ngã bụp, đụng vào phần bụng hai gã kia dường như đau muốn chết, nội tạng như đang bị xé toạc.
Nhâm Phó Hạ hoang mang tiến tới: “Ô, xin lỗi nha.
Cháu không cố ý đâu hai chú, nhưng các chú làm việc sai trái thì phải tự biết tới đồn cảnh sát để trình báo rồi tự thú đi chứ.”
Hai gã kia đau quá, không nghe không biết gì, chỉ ôm bụng khư khư mà rn rỉ.
“Ngốc, có người như vậy thì làm gì cần cảnh sát nữa chứ.”
Chung Ngụy đứng dậy, trên tay anh là hai sợi dây thừng vừa lấy từ tay chân cậu bé ra, anh tiến tới áp tay từng kết rồi buộc lại, sau đó là gọi cuộc điện thoại báo cảnh sát.
Trong lúc chờ đợi cảnh sát tới Chung Ngụy vẫn luôn cảnh giác xung quanh, nơi đây u ám, lại hẻo lánh, quả nhiên là lối đi thích hợp cho những kẻ buôn bán trái phép, cảnh sát điều tra vậy cũng kém quá.
“Em muốn về trước không?” Chung Ngụy quay qua nhìn Phó Hạ hỏi.
Cô đang hứng thú trêu đùa hai tên kia, trông khá vui vẻ, thấy thế Chung Ngụy hơi cười, trong lòng thầm nghĩ: "Cô ấy không sợ sao?"
Nhâm Phó Hạ quay lại nói: “Đợi cảnh sát bắt họ đi tôi mới cùng anh về, tôi không giỏi lái xe vào đêm.”
Nghe xong Chung Ngụy cảm thấy vui liền, lại là cảm giác hạnh phúc.
Soạt...!soạt...
Là cảnh sát tới? Không phải, những kẻ đeo mặt nạ, Chung Ngụy hơi cảnh giác, có tới lận bảy người, chúng từ hướng bên phải tới, nơi mà hai tên này muốn vào.
Không lẽ là đồng bọn sao? Lúc này cả hai người mới phát hiện ra trên tay họ có vũ khí, Nhâm Phó Hạ không kịp phản ứng đã nhanh bị Chung Ngụy kéo chạy, đám người kia nhận thấy, một kẻ liền nổ súng.
Âm thanh rít lên không quá lớn, nhưng chỗ viên đạn bán vào lại có một lỗ hỏng.
Nhân Phó Hạ nhìn thấy bỗng chốc cô như rơi vào khủng hoảng, vũ khí mà họ đem cô không kịp nhìn hoá ra lại là súng, súng thật! Thời buổi này còn có súng thật để chơi nữa sao?
Chạy không bao lâu lại có hai tiếng súng với âm lượng vừa rồi vang lên, không rõ chuyện gì nhưng phải tránh xa họ càng tốt, hai tay Chung Ngụy đang cầm và vác, sức chạy của anh khiến Nhâm Phó Hạ không theo kịp, cô bị anh lôi đi như bay.
Gần ra khỏi khu vực đó Chung Ngụy và Nhâm Phó Hạ mới gặp được đôi cảnh sát, họ ập vào lúc này cả hai người mới dừng lại.
“Chào cậu, thiếu tướng Chung.”
Người đàn ông mặc áo thanh tra cúi gập người lại, Chung Ngụy không vui thả đứa bé ra cho một cảnh sát viên bế.
“Bên trong, nhưng có lẽ họ cũng chạy rồi! Cảnh sát Trưởng, đội ngũ cảnh sát này cũng chậm quá rồi đấy.
Tôi khuyến khích ông với họ nên luyện tập thêm đi.”
Người đàn ông gật đầu.
“Thật xin lỗi! Chúng tôi đuổi theo ngay.”
Nói xong đám thanh tra ồ vào bên trong.
Chung Ngụy mới quay qua nhìn Phó Hạ, có hơi lo lắng hỏi: “Có sao không?”
“Không sao.”
Cô lắc đầu, vẻ mặt hơi khờ khẫn.
“Vậy chúng ta về thôi!”
“Anh không đi cùng họ sao?” Nhâm Phó Hạ chỉ vào.
Chung Ngụy nghiêng đầu: “Tại sao? Đó đâu phải nhiệm vụ của một quân nhân.”
Đúng nhỉ, anh ta là quân nhân.
Phục vụ cho tổ quốc, đâu phải cảnh sát đi điều tra bắt tội phạm đâu.
Cô hơi khờ rồi.
“Bị doạ ngốc rồi à?”
Nhâm Phó Hạ liếc xéo qua Chung Ngụy: “Chung thiếu tướng, một ngày tôi không muốn bị người ta nói ngốc tới hai lần đâu.”
Chung Ngụy cười một cái, anh tiến lên đi theo tường bước của cô, nhẹ nhàng ghé tai nói một lời: “Xin lỗi”, giọng nói ấm áp, tông giọng trầm thấp vang vào tai khiến cho thân thể Nhâm Phó Hạ dường như muốn trầm thấp theo, mắt cô hơi lu mờ, vành tai cũng đỏ ửng lên.
Cô vội cất bước nhanh hơn.