“Phó Hạ, em không tính suy xét lại yêu cầu và lời nói của anh sao?”
Lục Hoàng Thiệu lẽo đẽo sau lưng Phó Hạ nói, gương mặt cô lạnh nhạt không một cảm xúc hiện ra.
Bị làm phiền quá nhiều, cả một buổi nay rồi! Cô ôm cục bực trong người quay phắt lại.
“Lục tiên sinh, nhận anh làm anh trai tôi thì quá khó đấy.
Còn chuyện anh muốn tôi tham gia cuộc thi hoa hậu thì càng khó hơn, anh nghe rõ chưa?”
Dứt lời Nhâm Phó Hạ lại quay người bước đi tiếp.
Lục Hoàng Thiệu vẫn chưa bỏ cuộc, anh ta vẫn cứ đi theo, miệng cười tươi tắn.
“Lục tiên sinh, nghe cũng khá hay đấy.”
“Phó Hạ, em không có anh trai nhận anh làm anh trai cũng không phải thiệt thòi.
Huống chi anh lại là người nổi tiếng, trong chuyện này...!em có lợi nhất đấy.”
“Vậy cho hỏi, vì lý do gì mà tôi với anh không thân mấy anh lại muốn làm anh trai tôi vậy? Anh có bị đần không?”
“Tại em dễ thương, anh rất thích có một đứa em gái dễ thương...!nhất là lúc say rượu.”
Nhâm Phó Hạ lại ngưng bước tiếp, cô quay lại nhìn Lục Hoàng Thiệu, nhạt giọng nói: “Anh nhìn lại mình xem...!có giống tên đần không?”
“Anh chỉ thấy anh rất đẹp trai thôi.
Đần sao? Anh làm gì có thứ đó.”
“Vậy thì chúc mừng anh, bây giờ anh trông rất ra dáng một thằng đần đấy.”
“Như lời em nói anh đã là thằng đần, vậy thì người có lỗi nhất là em.
Em phải chịu trách nhiệm cho thằng đần này đấy, thằng đần này chỉ có một yêu cầu đó chính là muốn em làm em gái anh.
Yêu cầu rất đơn giản và có lợi đúng không hả?”
Lục Hoàng Thiệu cười nhẹ nói.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ cạn hết ngôn từ, người ta thường nói: Đẹp trai thì chẳng có ai bình thường, giờ cô tin thật rồi.
Nói chuyện thêm với hắn có khi cô lại bị lây đần, làm sao để tên này biến mất đây? Trong đây có vài ánh mắt nhìn cô rồi! Phó Hạ nhìn mà thấy áp lực.
“Đâu đâu, thằng Thiệu đâu?”
Đó là trợ lý của Lục Hoàng Thiệu, chú ấy sao lại tìm anh ta? Lục Hoàng Thiệu thấy trợ lý của mình anh ta liền trốn sau lưng Phó Hạ, nhỏ giọng xin cô, thế nhưng trợ lý đã nhìn thấy, chú ấy liền chạy qua tóm lấy Lục Hoàng Thiệu.
“Này, cậu còn lịch trình sao cả ngày cứ trốn đi đâu vậy.
Mau theo anh về mau, còn buổi chụp hình nữa kìa, lẹ lẹ.
”
“Đừng, đừng mà anh Đế...!em mệt lắm rồi.” Lục Hoàng Thiệu ra vẻ đáng thương nói.
Thế nhưng anh ta vẫn cứ liên tục bị trợ lý của mình kéo đi.
Cả hai người đó đi rồi Nhâm Phó Hạ thấy gần như đã chút bỏ được muộn phiền, cô nhắm mắt thở dài một cái rồi rời khỏi công ty.
...
"Đúng nhỉ! Mình không có tải cái ap đấy làm sao gọi được anh ta."
Nghĩ rồi Nhâm Phó Hạ liền vào điện thoại tải về ứng dụng đó, đăng nhập vào một hồi, một chút nữa liền khiến cô kinh ngạc.
Gì đây! Tên Chung Ngụy đó nhắn hẳn một đống chữ cho cô mỗi ngày luôn à.
Nhâm Phó Hạ lướt nhìn nhìn mà lười biếng đọc, cũng chẳng có gì, chỉ là lời chào vào sáng trưa chiều tốt.
...
Tin nhắn được gửi đi, sau một hồi chiếc xe trắng của Chung Ngụy cũng xuất hiện.
“Cảm ơn.”
“Em vào đi.”
“Ừm...” Nhâm Phó Hạ mở cửa.
“Thần Hạ, là cậu sao?”
Tiếng gọi quen thuộc làm cho Nhâm Phó Hạ ngừng lại, cô quay đầu lại nhìn.
Vừa hay thấy Diệp Thư Cát Ly đang xách đồ gì đó.
“Cậu vừa đi đâu về vậy?”
“Tớ qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ, giờ định qua luôn bệnh viện ai ngờ thấy cậu.
Nhưng mà đó đâu phải xe cậu đâu? Và anh chàng đó...!là ai vậy? Đừng nói cậu lại yêu rồi nữa nha.”
Cát Ly ghé vào tai Phó Hạ rồi thì thầm nói.
Nhâm Phó Hạ lạnh mặt.
“Vị hôn phu của tớ đó.”
“Hả, sao...!sao cậu lại đi chung với anh ta?”
Cát Ly bất ngờ hỏi.
Chỉ thấy Nhâm Phó Hạ thở dài, dường như không muốn nói chuyện này.
Thấy vậy Cát Ly cũng không muốn hỏi thêm, cô ta cười nhẹ nói lời tạm biệt rồi chạy đi.
...
“Phó Hạ, em có muốn đi dạo không?”
Bấy giờ ngồi trên xe cũng vài phút và cũng có tiếng nói, Nhâm Phó Hạ quay qua nhìn Chung Ngụy.
“Đi đâu dạo.”
“Anh ít ở thành phố này nên không biết địa hình lắm! Em dẫn anh đi được không?”
“Vậy cũng được, lái xe vào rìa đường đi.”
Chiếc xe rẽ khỏi đường lớn, trời cũng đã tối mịn.
Thành phố này rất rộng, Nhâm Phó Hạ cũng được đi gần hết các nơi nên cô cũng khá quen thuộc các khu vực này.
“Anh theo tôi đi cửa hàng tiện lời chúy được không?”
“Được.” Chung Ngụy vui vẻ đáp.
Từng bước chân chững chặc đi theo sau Phó Hạ.
Thành phố thế kỉ khá đẹp, mọi thứ cũng khá phát triển.
Hễ nơi nào có nhà là nơi đó có đèn sáng chói, Nhâm Phó Hạ theo lối đường đèn nhạt, cây cối mọc hàng dẫn tới một khu vực có cửa hàng tiện lợi.
Nơi đó đèn sáng chói.
Cô đi vào trong lựa lấy vài hộp thức ăn cho mèo và vài loại đồ khác mà mèo ăn được.
Cũng đủ rồi cô đột ngột quay qua chỗ Chung Ngụy, hỏi: “Anh nuôi chuột mà không cho nó ăn gì à?”
Chung Ngụy cười nhẹ: “Có chứ.” Nói rồi anh giơ cánh tay ra đang cầm vài túi đồ.
Nhâm Phó Hạ thấy liền "oh" một cái rồi quay đi.
...
“Bạn ơi tính tiền.”
“Dạ, tổng cộng hết của hai bạn là một triệu mốt ạ.”
Nhâm Phó Hạ hơ cau mày, đâu ra hai bạn? Trong lúc cô chưa kịp nghĩ thêm thì bên vai mình một cánh tay vươn ra với một tấm thẻ, giọng Chung Ngụy vang lên: “Quẹt thẻ được không?”
Nhân viên nhận thẻ, Nhâm Phó Hạ liền quay đầu lại.
“Gì vậy! Tôi có thể tự thanh toán được mà.”
Chung Ngụy cười một cái, đôi mắt anh nhìn xuống dưới, bàn tay khẽ động đậy do dự...!nhưng rồi cũng dũng cảm mà nắm lấy tay Phó Hạ rồi nói: “Làm bạn trai em, việc anh muốn nhất đó là mong em sẽ tiêu hơn nhiều thứ của anh.”
Nhâm Phó Hạ đơ người.
“Đã thanh toán được rồi ạ! Mời quý khách nhận đồ.”
Nghe vậy Nhâm Phó Hạ vội rời ánh mắt vẫy tay ra, cô xoay lại lấy đồ liền rời đi.
Chung Ngụy nhìn theo một cái rồi cũng cầm đồ của mình bước theo.