Nhìn dáng vẻ khác thường mọi lần của bố mẹ Nhâm Phó Hạ càng thấy sốt ruột, cô muốn biết chuyện gì xảy ra mà lại ảnh hưởng lớn tới hai người họ nhiều như vậy.
Thế nhưng mẹ thì nói không thành lời, bố thì im lặng cô chẳng biết nắm hiểu mọi chuyện từ đâu.
Đôi mắt cô bỗng chú ý nhìn vào bàn, nơi có một tờ giấy trắng đã được mở.
Lẽ nào đó là lý do khiến hai người họ buồn? Nhâm Phó Hạ không chờ được nữa, cô rời khỏi vòng ôm của Chung Ngụy mà tiến lên cầm lấy tờ giấy.
Đậu trên giấy là những cụm từ viết rất nắn nót, tuy không sống cùng chị gái nhiều nhưng cô vẫn biết đây là nét bút của chị ấy.
...
_"Nhờ bố mẹ gửi những dòng chữ này cho em gái ruột Phó Hạ! Tùy bút cuối cùng của con.
Hạ Hạ, chị xin lỗi vì đã lừa dối em! Trước mắt có lẽ em không thể trả mèo cho chị rồi! Nhưng vẫn mong em chăm sóc cho mèo con thay chị đời này, chị biết em thích mèo đến nhường nào nên sau khi chị không còn em vẫn nuôi mèo con ú mập.
Chị không xin xỏ hay cầu xin đâu đấy.
Ngày trước gặp em ở nước Niên Hợp tình trạng sức khoẻ của chị không tốt chút nào hết á! Lừa dối em gái của chị, chị thật sự không muốn chút nào! Nhưng chị càng không muốn để em lo lắng cho chị.
...
Ngày chị không còn hơi thở chắc em cũng thấy chị trên sân khấu của buổi ca nhạc lớn nhất nước Niên, chị hạnh phúc lắm! Cuối cùng bản nhạc của chị đã truyền ra thế giới cho mọi người nghe, chị đã thành công nhưng có vẻ không thể nhìn nhận xét của mọi người rồi.
Trước mắt chị hơi mệt mỏi, nên bây giờ chị mới cầu xin...!em có thể thay chị nhìn xem có ai nói bài nhạc này hay hoặc không hay được không? Và được lọt vào top hai mươi những bản nhạc hay nhất của mùa giải năm xx không.
Nếu lọt thành công vào top thì chị đã thành công trong sự nghiệp, ước mơ của chị rồi!
Bây giờ chị chỉ ở trên trời nhìn em nữa thôi! Nhìn em thành công sáng bừng trong sự nghiệp, những lựa chọn của em.
Chị rất muốn thấy một Nhâm Phó Hạ, em gái ruột của chị có ánh hào quang trong show biz đấy, em từng nói em sẽ làm giới truyền thông bùng nổ một lần vì em mà.
Chị vẫn nhớ và háo hức mong chờ lắm đấy!
Và...!chị rất xin lỗi! Nhiều năm nay chị ích kỷ, chỉ muốn bố mẹ cưng chiều mình nhiều hơn nên đã mặc kệ em, tha lỗi cho chị nha"_
Đôi mắt tròn xoe từ từ trút xuống những giọt nước mắt, sống mũi của Phó Hạ đã đỏ ửng.
Môi dưới cô cong lên mắt nhìn xuống tiếp, dòng chữ đó chưa hết, thế nhưng mắt cô đã lu mờ bởi nước mắt của mình.
Phó Hạ lau đi nước mắt tiếp tục nhìn dõng chữ cuối.
_"À! Sau khi tang lễ chị được diễn ra, một vị khách họ Uông, tên Diêu, nhăn sắc tượng khắc, tính lạnh tới.
Em có thể mang hộp quà chị gửi về tặng cho anh ta được không? Chị lại xin xỏ em đó.
Đó là mối tình đầu của chị, anh ấy tốt lắm.
Cả đời này chị đã gặp đúng người nhưng tiếc là chị không đi cùng với anh ấy suốt đời được.
Nhờ em nh"_...
Chị ấy đã gục ngã, đến mức còn chữ "a" viết cho thành cũng không được nữa sao?
Bàn tay mềm nhũn không cầm được tờ giấy nữa rồi, cả thân thể cô bắt đầu như chuyển thành chất lỏng, từ từ muốn nhũn nhào ngã xuống.
Bởi tâm trạng đã bị kích động quá khích, tâm hồn mỏng manh bị tác động tới.
Cô ngã xuống trong cánh tay đưa tới của Chung Ngụy, anh hoang mang nhìn cảm xúc mỏng manh mềm toạc này của cô, cứ như cô sẽ thật sự bị xé nát mất nếu lại có chuyện kích động xảy tới.
Tựa người vào Chung Ngụy, ngay lập tức Nhâm Phó Hạ cảm nhận được sự bao che mà từ trước tới nay cô chưa hề được trải qua.
“Có chuyện gì vậy Hạ Hạ?”
Nhâm Phó Hạ liền rụi mặt vào người anh, âm giọng thoáng đau buồn trả lời: “Chị gái em...!mất rồi.”
Thấy bờ vai cô đang run rẩy, Chung Ngụy liền biết là cô đang khóc.
"Em ấy khóc rồi! Nhưng lại không khóc thành tiếng."
Khoé mắt anh cũng chợt hiện tia thương xót cho cô gái bé bỏng của mình, anh đưa tay xoa nhẹ lưng cô rồi lại ôm cô ghì chặt trong lòng.
“Ngoan.”
Chung Ngụy nhẹ giọng an ủi.
Nhìn tay cô nắm chặt lại, Chung Ngụy thấy chua xót mà nhìn qua Nhâm Đạt và Nhâm phu nhân.
“Thưa hai bác, cho phép cháu đưa Hạ Hạ ra ngoài một chút.”
“Cậu là...?”
“Cháu là Chung Ngụy, hôn phu của em ấy! Con rể tương lai của hai bác.”
“Ừ ừ.” Nhâm Đạt gật gật đầu.
Nhận được sự chấp thuận, Chung Ngụy liền ôm Phó Hạ lên đưa cô ra ngoài.
Bên ngoài một góc khuất tường nhà, Chung Ngụy thả Phó Hạ xuống, anh dùng tay xoa xoa nhẹ sau đầu cô nhỏ giọng nói: “Ra ngoài rồi! Em tính nhịn khóc đến bao giờ hả?” Giọng anh nhỏ nhẹ rất cưng chiều dỗ dành.
Nhâm Phó Hạ lại nắm chặt góc áo phông của Chung Ngụy, thấy cô vẫn cứng ý chí, anh liền cúi thấp người xuống ghé vào tai cô thủ thỉ.
“Ngoan, chỉ có mỗi anh thôi! Ngoài ra chẳng còn ai nữa đâu, em cứ khóc thoải mái trước mặt anh, em mà nhịn...!tim anh sẽ bị ý chí của em bóp nát đấy.”
Nhận lời an ủi của Chung Ngụy, Nhâm Phó Hạ dần thả lỏng nắm đấm tay ra.
Sau vài giây im lặng không có một tiếng động nào thì Chung Ngụy cũng bắt đầu nghe thấy tiếng sụt sịt của cô.
“Em...!em cứ tưởng em nhịn khóc giỏi lắm cơ! Hoá ra...!đến cuối cùng...!ý trí vẫn thua tham vọng...!ức...”
“Oà....”
“Làm gì có bao nhiêu ý chí thắng được tham vọng chứ?”
Chung Ngụy có niềm tin mình đang cười, cười vì Phó Hạ đã khóc thành tiếng, cười chấp nhận vì cô không cần phải nhẫn nhịn đau khổ.
Tuy nhiên, đôi khi cười không phải là vui.
Anh yêu chiều mạnh dạn dùng tay mình xoa xoa nhẹ tạo cảm giác an tâm cho cô.
“Khóc nhiều vào, hét to lên cũng được.
Anh vẫn luôn đứng đây chờ em đẩy anh ra.”
“Nhưng...!khóc lớn người ta sẽ cười nhạo...!khóc nhiều...!áo anh ướt đấy...”
“Không sao, để áo anh chứa hết nước mắt của em còn tốt hơn nó rơi dưới đất.
Anh sẽ ôm nước mắt của em bỏ chạy, vứt một vùng đất xa mạc rồi chạy về với em, chờ ngày xa mạc có mưa rơi xuống, cây cối tái sinh anh và em sẽ đi tới đó nghỉ ngơi một ngày.”
Bằng thứ quái quỷ nào đó sau khi nghe Chung Ngụy nói tào lao xong Nhâm Phó Hạ lại bật cười, vừa cười vừa khóc là loại cảm giác gì? Rất khó chịu, nhưng vẫn muốn nhận.
“Chung thiếu tướng, anh hàm hồ quá.
Không giống anh ngày thường chút nào.”.