Nước Niên...
Trời ngày thu đã trở lạnh rồi.
Nước Niên phân tán những lá cây bay xào xạc khắp nơi.
Có lẽ rất cô đơn, Nhâm Bích Ngọc sang đây cũng đã mấy tuần, thân thể cô yếu đuối cô cùng, bệnh tình trở nặng.
Những ngày tháng này không ai bên cạnh có lẽ cô rất buồn, nhưng cô muốn cái chết của mình là trốn tránh mọi người.
Cả đời này cô tiếc, quá tiếc.
Có bố mẹ thương yêu, sự nghiệp nở hoa, bạn bè đầy đủ và một người bạn trai hết sức thương mình.
năm qua cuộc sống của cô chẳng khác gì một con đường đầy hoa được trời ban cho, tuy nhiên năm sau cô lại phải một thân một mình ở một thành phố xa lạ chịu đựng căn bệnh.
Đây gọi là "phúc trước hoạ sau" đây mà! Dù biết là số trời đã đặt, nhưng con người ai cũng có tham vọng vì thế Nhâm Bích Ngọc muốn được sống thêm.
Cảm giác có bệnh trong người rất đau khổ.
"Haizz...!mình muốn buồn nhưng lại không biết cách buồn.
Cảm xúc đã đến thượng hạng rồi sao?"
Ngồi dưới ghế, Nhâm Bích Ngọc thấy trong lòng thật trống rỗng mà nghĩ lại những hồi ức xưa.
...
Một ngôi trường lớn, bạn bè vây quanh vui đùa cùng cô.
Một người bạn trai cho cô tựa vào vai mỗi ngày.
“Sau này gả cho anh nha? Anh có nhà, có xe, có sắc, có tài, em mà do dự anh vứt em vào đảo hoang.”
“Vâng, nếu lúc đó em không bỏ anh.
Anh không bỏ em thì em sẽ làm vợ của anh.”
“Em đừng mơ anh bỏ em, em sinh ra đã được định sẵn là người của anh rồi! Có mơ cũng đừng hòng chạy.”
“Vâng, vâng! Em không dám mơ vậy đâu.”
“Vậy thì tốt, đợi sau khi sự nghiệp anh to lớn.
Anh sẽ tổ chức đám cưới cho hai chúng ta to lớn nhất thế giới, em chịu không?”
“Ha ha, anh Diêu...!anh giống trẻ con đang ước mơ lắm đấy.”
“Không được nói anh trẻ con, anh đang rất nghiêm túc đấy.”
...
“Vậy...!em đồng ý.”
...
Quãng thời gian thanh xuân ngọt ngào.
Ngày nào cũng ngọt ngào sao ôm được hết đây? Những lời thề non hẹn biển của anh ấy bây giờ kẻ phản lại chính là cô, thật đáng buồn.
Từng giọt nước mắt mặn mà rơi xuống, cảm xúc bị đè nén khó mà khóc thành tiếng.
Nhâm Bích Ngọc lau đi, nhìn vào đôi tay cô bỗng sững sờ.
“Máu...!lại rơi ra nữa rồi!”
Từ trong mũi rơi xuống, dòng máu trơn tru rơi dài xuống miệng.
Nhâm Bích Ngọc liền lấy giấy ra lau.
Mệt thật, ngày nào cũng phải làm như vậy.
Trời cho tất cả một thời, không cho ai được miễn phí cả đời.
...
Ngày kết thúc biểu diễn âm nhạc giới quốc tế, Nhâm Bích Ngọc vẫn trụ lại được về khu khách sạn của mình, cô viết những dòng cuối cùng rồi mới tắt thở.
Căn phòng sáng sủa, không gian yên tĩnh.
Cô gái nằm gục trên bàn, tay còn cầm bút viết chưa buông.
Máu rơi từ mũi, răng rơi đầy cả bàn.
Ý thức còn sót lại chỉ kịp giúp cô nhìn ngắm lại toàn bộ ký ức hồi xưa.
...
Cỗ quan tài được đặt trong nhà, mà người nằm bên trong lại chẳng khác nào là hoa.
Thế nhưng xung quanh cỗ quan tài lại là những đồ vật trắng tinh, khung cảnh u ám.
Nén từng giọt nước mắt, cả nhà họ Nhâm đứng im chờ người ghé thăm.
Chẳng muốn nói nổi.
“ Xin chia buồn cùng gia đình.”
“Vâng.”
...
“Con bé nó tài năng quá mà ông trời nỡ lòng nào lại...!haizz...”
...
"Chị, chị thấy không? Bao nhiêu người nói chị tài năng kìa.
Và...!bản nhạc của chị không có lọt top hai mươi.
Mà nó được lọt vào top mười, chị hạnh phúc chứ?"
"Chị ơi! Em thấy mệt lắm, em phải cố nén lại nước mắt đây này.
Nhưng em vẫn không thấy có vị tiên sinh như chị nói tới, phải làm sao đây chị?"
Hết nghĩ ngợi, Nhâm Phó Hạ thấy bóng dáng của một nam tử chậm rãi bước vào.
Cả người anh ta bận đồ đen hết, khuôn mặt như tương khắc, tính lạnh...!đây là người chị gái miêu tả.
Có điều, cô cũng biết mặt anh ta.
“Cháu cũng đến sao?” Nhâm Đạt lên tiếng.
Nghe vậy Uông Thần Diêu gật gật đầu, dáng vẻ anh ta lạnh lùng tiến gần tới cỗ quan tài.
Anh đưa mắt nhìn người phụ nữ của mình.
...
...
"Mẹ kiếp, em dám lừa tôi! Em nói em sống rất tốt kia mà? Em nói tạm chia tay để sang nước ngoài một tháng, sau đó về sẽ làm vợ tôi...!nhưng hoá ra đây...!lại là cách em lừa tôi, để rời bỏ tôi."
“Tại sao em lại ác độc như vậy hả.”
Uông Thần Diêu đập mạnh tay vào bức tường, bàn tay nổi lên gân, gương mặt anh đỏ ửng và đang rất tức giận.
Sau vài giây nắm đấm cũng được buông xuống, vẻ mặt dịu đi trở thành gương mặt thương thảm không nói nổi.
Bây giờ anh cảm thân bản thân chẳng khác gì đang chết mòn.
Bị lừa dối, đã vậy còn nhiều năm.
Uông Thần Diêu tự cảm thấy mình chẳng khác gì kẻ ngốc khi tin bao nhiêu lời của Nhâm Bích Ngọc trong những thời gian qua.
Anh biết cô mắc bệnh, cô nói tình trạng ổn, không có gì đáng lo, anh tin.
Tháng trước Nhâm Bích Ngọc đột ngột nói chia tay, nhưng là để chơi.
Uông Thần Diêu chiều cô, chia tay cô để cô sang nước ngoài, hai người vẫn liên lạc bình thường, cho tới ngày hôm kia điện thoại vang lên một tin nhắn từ cô.
("Xin lỗi! Đời này em nợ anh rồi, khi em không còn anh hãy quên em đi và lấy một người tài giỏi hơn em nha.
Gặp được anh em hạnh phúc lắm.")
Hôm đó anh đã phát hoảng, đi tìm kiếm cô và sau đó đã biết được tin tức.
Tâm khoảng chết lặng.
Soạt...
Nhâm Phó Hạ xuất hiện, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh ta cô cũng khó kìm chế được nỗi mất mát.
Hoá ra đây là người mà chị gái cô yêu và cũng là một người rất tốt.
“Xin lỗi! Chị em trước khi nhắm mắt đã giao lại một hộp quà cho anh.”
Nhâm Phó Hạ đưa ra, Uông Thần Diêu liền quay mặt lại, anh ta nhìn hộp quà với đôi mắt cô thần rồi đưa bàn tay nhận lấy.
“Là gửi cho anh, nên em không cho ai biết và em cũng không có động vào.”
“Ừ...”
Biểu cảm của anh ta khổ tình hơn nhỉ, cũng đúng.
Hai người đã yêu nhau từ thời cấp ba mà, đến nay cũng đã tuổi.
Làm sao mà người còn không khổ tình đau khổ được chứ, Nhâm Phó Hạ bỗng sao thấy hâm mộ tình cảm của hai người.
Đêm tháng chín hơi lạnh rồi nhỉ, sao trên trời cũng khá nhiều.
Nhâm Phó Hạ thở dài tựa lưng vào tường, hỏi: “Anh với chị em chắc ít cãi nhau lắm nhỉ! Vì mỗi lần nhắn tin với em chị ấy toàn nói anh tốt, là tốt nhất, không có ai tốt như anh.”
“Chị ấy mỗi lần nhắn tin đều nhắc tới anh nên em thấy ghét lắm đấy.”
...
“Cô ấy hay nói vậy sao?” Uông Thần Diêu trầm giọng đáp lại.
“Ừm...!chị ấy mong anh có người mới tốt hơn.
Vì thế...!chị ấy nói anh hãy quên chị đi.”
Nhâm Phó Hạ không muốn nói câu này chút nào, hẳn là Uông Thần Diêu tổn thương lắm.
Nhưng đó là những lời chị ấy nhắn bảo, Nhâm Phó Hạ không thể chối lời của người đã khuất được, cô đành buộc miệng nói thôi.
Nói xong Phó Hạ cũng chẳng nhìn biểu cảm của anh ta mà liền rời đi.
Vì dù sao cô cũng nhận rõ, anh ta là đang đau khổ như thế nào..