Đôi mắt tươi sáng trong áng trời đêm tối, Chung Ngụy cười tươi liền chạy tới nơi Phó Hạ ngồi.
Vừa nhìn thấy anh ở cự ly gần Phó Hạ đã nở nụ cười vui vẻ đón chào.
Cảm giác thích một người là vậy sao? Vừa thấy người ấy cười là mình cũng đã cười.
“Ê, sao mày ở đây vậy?”
“Em đợi có lâu không?”
Phó Hạ có chút e ngại lắc đầu.
“Anh có thể không tới cũng được mà, vừa mới về như vậy chắc anh mệt lắm!”
Chung Ngụy tươi cười hơi lắc đầu: “Không mệt, bảo anh chạy thêm một nghìn mét nữa thì vẫn dư sức.”
“Nói đùa gì chứ! Anh thở còn không ra hơi kìa, mau ngồi xuống đi.”
Hai người trong mắt Thôi Lục và Lục Hoàng Thiệu tình cảm khiến cho họ thấy sến sẩm.
Có điều, Lục Hoàng Thiệu tức thành cười luôn vì bị Chung Ngụy bơ lời nói.
“Này...”
“Em lại quên nữa rồi! Hành nhiều như vậy.
Để anh vớt cho.”
“Không cần đâu.” Phó Hạ hơi khách sáo nói.
“Hay là...!anh ăn bát này gọi bát mới không hành.”
“Vậy cũng được sao?”
“Ừ.”
“Nhưng bát này hơi nguội rồi.”
“Đâu có.”
Lục Hoàng Thiệu tức đỏ người, rốt cuộc Chung Ngụy có nghe lọt tai không vậy.
“Đừng tức giận mà loè loẹt, hai người họ tình cảm như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
“Tốt cái đầu nhà mày.”
Lục Hoàng Thiệu tức giận muốn đập mạnh tay vào bàn, nhưng lập tức thu tay lại vì cái bàn làm bằng nhựa, nếu đập có khi hỏng mất.
Hắn kềm chế lại, tức chỉ nhịn, dùng tay quơ đũa ăn đồ của mình.
“Ngụy, sao vừa về đã chạy tới đây tìm mỹ nữ rồi! Bây giờ thèm sắc rồi sao? Có muốn đi hộp đêm tìm vài em để ngắm không?” Thôi Lục vui vẻ nhìn tới.
Ngay sau câu Chung Ngụy có hơi không vui nhìn qua Thôi Lục.
“Có tin tôi cắm đạn vào miệng cậu không?”
“Không dám, tớ chỉ nói đùa chút thôi mà.” Thôi Lục xua tay.
“Ể, bạn ơi! Sao bạn lại lạc vào đây vậy?”
Thôi Lục hét lên, ngay lập tức mọi người nhìn ra hướng hắn nhìn.
Phó Hạ hoang mang thầm nghĩ: "Lại ai nữa vậy?"
Hoá ra là Uông Thần Diêu, chàng trai cao to phong độ mặc bộ vest lạnh lùng tiến tới.
Gương mặt dưới ánh đèn vàng vẫn thấy sắc nết đẹp một cách tinh tế.
“Hôm nay không hẹn mà gặp nhiều vậy!” Lục Hoàng Thiệu vừa nhai vừa nói.
“Nãy tao thấy thằng Ngụy vội vã chạy nên tao theo sau, hoá ra là tụi mày hẹn tụ tập ở đây...!sao?” Uông Thần Diêu lạnh giọng nói, mắt còn đảo nhìn xung quanh.
“Làm gì có, thằng Thiệu nó ngồi với em gái trước, tao đi qua thấy nên ngồi chung, còn thằng Ngụy mới vội vã chạy tới...!để bên người yêu nó đó, bây giờ là mày theo thằng Ngụy ra.
Là vậy đó, không có hẹn tụ tập gì đâu.”
Sao ảo não quá, Phó Hạ thấy hơi mông lung trước đám người bạn của Chung Ngụy.
Không hẹn mà gặp hết luôn rồi.
“Tới rồi ngồi cùng không?” Chung Ngụy mở lời.
Lục Hoàng Thiệu húp miếng nước cuối cùng rồi lên tiếng: “Đúng đúng, ngồi vào đi bạn.
Đồ ăn chỗ này ngon vãi, để tao đi gọi thêm.”
Nói rồi chàng trai liền đứng dậy chạy vào hàng quán.
"Gì thế này, sao lại có nhiều người nhìn vậy?"
Trái phải có người đi qua đều nhìn hết, tất cả là do đám đàn ông đô con này thu hút chắc luôn.
...
“Hôm nay có các bạn của cháu tới đông quá cô làm hơi lâu, thông cảm cho cô nha.”
“Không sao cô ơi! Mà cô này, bàn ghế này hơi thấy ngồi nó hơi khó chịu, lần sau cô đổi cao cao hơn được không?” Lục Hoàng Thiệu thay Phó Hạ tiếp lời.
Người phụ nữ cũng già lại có khiếm khuyết nghe xong liền cười hổ thẹn mà nói.
“Xin lỗi nha, tôi làm ăn không đủ chi tiêu cho gia đình nên không thể mua nổi đồ mới, mong các cậu thông cảm.”
“Có sao đâu cô Tuyền, ai không ngồi được mà lại muốn ăn thì đứng cũng được.
Không sao hết á cô.” Phó Hạ vui vẻ nói.
Nghe xong ai cũng biết cô đang nói Lục Hoàng Thiệu.
Chê nhiều mà thích ăn thì có thể đứng, không ngồi cũng được.
“Ha ha, đợi khi nào buôn bán khá khẩm hơn cô sẽ mua một bộ bàn ghế cao cho những người cao ngồi.
Chứ cô nhìn mấy cậu đây ngồi vậy cũng thấy khó khăn thay.”
Phó Hạ chưa kịp tiếp lời, lần lượt Chung Ngụy, Thôi Lục đồng thanh lên tiếng: “Không khó đâu cô.”
Cô Tuyền chỉ cười nhẹ rồi dặn mọi người hãy ăn đi sau đó là quay người rời đi.
Gió tháng mười trong đêm có chút mát mát.
Chung Ngụy lấy đôi đũa đưa cho Phó Hạ, anh cẩn thận từng tí một, từng động tác dịu dàng.
Đám bạn ngồi chen chúc bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt chằm chằm, quan sát từng hành động.
Chung Ngụy không thấy áp lực, nhưng Phó Hạ lại có nhiều đấy.
“Anh ăn của anh đi.”
“Ừ.”
“Tiểu Hạ, còn anh...!em không bảo anh ăn sao?” Lục Hoàng Thiệu ra giọng muốn thiếu đòn.
Ngay lập tức Chung Ngụy nhìn qua, nhưng hắn làm gì sợ.
Lục Hoàng Thiệu chỉ nhìn vào mỗi Phó Hạ, nhớ lại cậu Thôi Lục nói cậu ta và Phó Hạ ngồi đây trước trong lòng Chung Ngụy bỗng nổi lên mùi giấm nồng.
“Tôi đâu phải là hệ điều hành của anh đâu mà bảo? Mà vừa nãy anh cũng đã ăn hết một bát đâu cần tôi bảo đâu?”
Mùi giấm giảm thuyên đi rồi.
“Em gái mà, sao lại phũ với anh trai thế nhỉ.” Thôi Lục ra giọng trêu chọc.
“Vẫn tốt hơn loại đến em gái phũ với anh trai chẳng có.”
Lục Hoàng Thiệu phản lại, nghe xong Thôi Lục chỉ biết im nín.
“Bạn Ngụy, tớ thấy bát cậu có cái gì đó ngon lắm...”
“Cút!”
Lục Hoàng Thiệu đơ người một giây.
“Haizz...!sao ai cũng phũ phàng với mình thế nhỉ.”
“Bạn yêu, tớ cho này.”
Thôi Lục gắp miếng gì đó gần đưa vào bát của Lục Hoàng Thiệu, ngay lập đôi đũa của hắn vung ra, một tiếng pặc vang lên, miếng lòng rơi xuống bát bên cạnh.
“Tao ghét ăn lòng...” Lục Hoàng Thiệu ngơ người nói, mắt nhìn có điểm.
Cả hai bỗng cười nhẹ nhàng khi thấy sắc mặt ai đó đang đen sầm lại.
“Bạn à! Mình nhớ bạn thích ăn lòng đúng không? Mình cho đó.” Thôi Lục nói sau đó liền thu người lại ngồi thẳng.
Lục Hoàng Thiệu cũng theo đó mà ừm ừ gật đầu.
Uông Thần Diêu chỉ đen mặt, anh ta không nổi giận gì.
Tuy nhiên Phó Hạ len lén nhìn vào thấy anh ta chẳng vui chút nào, thật là không vui.
Sắc trời hôm nay rất giống giải toả khí chất không vui của mọi người, gió nhẹ nhàng, trăng tròn trịa, đèn sáng lập loè.
Nhìn mấy anh chàng ai ai cũng đô con mà ngồi bàn ghế thấp như vậy trông thật buồn cười, đã thế trên người còn mặc lịch lãm, quyền quý.
Hôm nay là cú sốc để đời cho Phó Hạ mà, lần sau cô sẽ không dám rủ ai tới đây đâu.
“Này, chúng ta đầy đủ như vậy hay là uống rượu đi.”
Nghe từ rượu mặt ai cũng như nhau, không thèm ai để ý tới Lục Hoàng Thiệu.
“Ai cũng có công việc, nên cậu muốn uống thì tự uống đi.” Dứt lời Chung Ngụy quay qua hỏi Phó Hạ.
“Phó Hạ, ăn xong em còn muốn đi đâu không?”
“Không.”
Lục Hoàng Thiệu nhìn vào liền liếc mắt rời đi, hai người họ đã chính thức yêu nhau rồi sao? Làm gì cũng quan tâm thân mật như vậy! Nhìn thấy mà ghét.
“À đúng rồi! Bạn Diêu, công trình xây dựng bệnh viện năm mươi tầng cho tớ mà bạn cược sắp sửa làm chưa?” Thôi Lục vuu vẻ hỏi.
“Gì chứ?” Uông Thần Diêu lạng nhạt nói.
Thôi Lục lập tức nói: “Chẳng phải lần trước cược rồi sao? Bạn gái tin nhắn là vị hôn thê, bạn mình ơi đừng quên vậy chứ! Mình sẽ nghĩ tốt là bạn không phải muốn quỵt cược nên giả vờ quên đâu.”
“Oh, vậy à!”
“Tớ đã đoán đúng, vì thế bạn phải làm đại trượng phu đi chứ.
Đúng không?”
“Woa, năm mươi tầng! Chắc không làm cho bạn Diêu tán gia bại sản đâu nhỉ.” Lục Hoàng Thiệu rót thêm lời cho có, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Uông Thần Diêu nghe xong chỉ cười lạnh.
“Nếu muốn, bây giờ thi công ngay luôn cũng được.”
“Ôi trời, bạn mình đúng là luôn hào phóng.
Cảm ơn nha.”
Đám bạn của Chung Ngụy, gia thế đúng là hiển hách mà.
Nhâm Phó Hạ ít xem tin tức, tuy nhiên sự thành công của Uông Thần Diêu cô đã vô tình nhìn thấy vài lần trên tin tức.
Anh ta tiếp quản hai công ty cùng một lúc, một là công ty tài chính của gia đình, hai là công ty đá vụn mà mình tự lập.
Một chàng trai gần tuổi đã hai tay tiếp quản hai công ty, quả nhiên kỳ tài của nước Việt này, tiếc là...!có mọi thứ rồi nhưng không có được người mình yêu.
Chắc cảm xúc của anh ta đau đớn lắm.