Chương : Người đối xử với cậu tốt nhất.
Edit: ShiibaReiki
Beta: Chickie
Du Cẩn Lật vừa có được dũng khí lại bị Giang Mặc Thịnh nhìn chăm chú làm mất sạch, nhưng cậu không cam lòng, làm sao một người thân là sư phụ lại bị đồ đệ làm chột dạ, lập tức ưỡn ngực nhỏ, tự cho mình một lá gan, âm thanh giả vờ trầm thấp hỏi: "Hai ngày nay con tu luyện thế nào rồi? Hai ngày nay Vi sư có chút bận việc, không rảnh lại đây, con cũng không thể vì vậy mà lười biếng."
Du Cẩn Lật vừa nói, mắt nhỏ vừa lặng lẽ nắm bắt phản ứng của Giang Mặc Thịnh, một loạt những động tác này rơi vào trong mắt đối phương, thật sự vô cùng đáng yêu, biểu tình thả xuống không khỏi nhu hòa.
"Sư phụ Tiểu Lật Tử, hai ngày nay đồ đệ tu luyện chăm chỉ, người có muốn đến kiểm tra một chút không?" Giang Mặc Thịnh khó có khi phối hợp nói đùa với Du Cẩn Lật, nếu bị Kiều Mục Lam nhìn thấy chắc chắn sẽ hoài nghi có phải con trai mình bị người ta lén đổi đi rồi hay không.
"Đương nhiên." Du Cẩn Lật duy trì phong phạm cao nhân, không nhanh không chậm đi tới bên giường Giang Mặc Thịnh, sau đó thuần thục đưa ngón tay đặt lên cổ tay của đối phương, phân ra một tia linh lực tra xét cơ thể đối hương.
Giang Mặc Thịnh cảm thấy tim đập nhanh hơn, vốn ở đây lúc không biết Du Cẩn Lật "yêu" anh như thế, anh đối với nhóc con cũng có chút hảo cảm, hiện tại biết đối phương vì mình làm nhiều việc càng cảm động xen lẫn một chút đau lòng.
Đây là nhóc con của anh, không tiếc linh lực để trị cho anh, không tiếc bại lộ bí mật của mình để dạy anh tu luyện, nhóc con tốt như vậy, trời đất này sợ là chỉ có một người này thôi?
Mà anh may mắn biết bao vì anh đã được gặp người đó.
Nếu nhóc con là của anh thì tất nhiên anh sẽ không phụ một mảnh thâm tình của cậu, tất nhiên anh sẽ bảo vệ nhóc con một đời bình yên.
Đương nhiên là Du Cẩn Lật không biết Giang Mặc Thịnh đang nghĩ gì, cậu dùng linh lực dạo một vòng trong cơ thể đối phương rồi sau đó kinh ngạc phát hiện phần lớn nội thương đã tốt lắm rồi, hơn nữa, bên trong đan điền của đối phương còn chứa đựng linh lực nhiều hơn so với cậu nữa, điều này làm cậu cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Đây chính là đồ đệ mà cậu dạy dỗ, đồ đệ giỏi giang, cậu thân là sư phụ, trên mặt cũng càng có mặt mũi hơn.
Hơn nữa năng lực tự lành của đùi vàng rất mạnh, dù không có linh lực của cậu uẩn dưỡng, tổn thương trong cơ thể cũng gần như hồi phục, tin chắc không đến ba ngày là đối phương có thể xuống giường.
"Vết thương trong cơ thể anh đã tốt lắm rồi, có điều muốn giải trừ độc tố còn phải tiếp tục chăm chỉ tu luyện mới được." Du Cẩn Lật cẩn thận dặn dò, sau đó đưa linh lực dẫn vào cơ thể đối phương, tiếp tục giúp anh chữa trị nội thương để anh có thể khôi phục nhanh hơn.
Nhưng vào lúc Du Cẩn Lật vừa dẫn linh lực vào, Giang Mặc Thịnh liền cảm nhận được rồi đồng thời tiến hành ngăn cản.
Du Cẩn Lật ngẩng đầu nhìn anh, có chút không hiểu.
"Linh lực tự anh tu luyện đã đủ trị liệu rồi." Giang Mặc Thịnh dịu dàng nói.
Anh biết nhóc con tích linh lực không dễ dàng, nếu tất cả đều cho anh thì cậu nhất định phải tích lại từ đầu, sẽ càng thêm khó khăn.
Tuy chỉ có linh lực của mình thì hồi phục chậm một chút, nhưng anh tình nguyện chậm một chút chứ không muốn để nhóc con lãng phí linh lực vì anh đâu.
Du Cẩn Lật hiển nhiên hiểu cách làm của Giang Mặc Thịnh, nhất thời càng thêm cảm động, càng cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân ôm được một cái đùi tốt như vậy.
Trừ sư phụ và sư huynh ra thì đùi vàng là người đối xử với cậu tốt nhất.
"Live stream của em thế nào rồi?" Giang Mặc Thịnh làm bộ tùy ý hỏi.
Nói đến chuyện live stream, Du Cẩn Lật tất nhiên có một đống thứ không muốn nói để kể với Giang Mặc Thịnh, liền than thở hu hu nói.
[Như cũ, cóa ai muốn thầu từ chương hong, tui sắp mang con bỏ chợ rùi nè hic.]