Chương : Thật sự quá tốt rồi.
Edit: ShiibaReiki
Bản thân Du Hoành Thụy vì chuyện này mà nổi giận, kết quả Du Cẩn Sinh còn hết chuyện để nói, chọt trúng tim đen của Du Hoành Thụy.
Cặp mắt đỏ bừng tràn ngập tức giận nhìn Du Cẩn Sinh, mạnh mẽ dọa hắn lui về sau một bước dài.
"Ba..." Du Cẩn Sinh rụt rè kêu.
"Cút!" Du Hoành Thụy nạt vô mặt con trai.
Du Cẩn Sinh không thể tin được người cha luôn luôn thương yêu hắn sẽ nổi giận với hắn, còn nạt lớn kêu hắn cút, nhất thời cũng nổi giận giậm chân một cái, xoay người chạy ra ngoài.
Tôn Đỗ Mai nhìn chồng đang nổi giận nhìn con trai chạy vì tức, trong một lúc không biết nên dỗ người nào trước, suy nghĩ trong lòng của chồng, Tôn Đỗ Mai cũng chỉ biết một hai, bà biết vì Giang Mặc Thịnh khôi phục mà lần này Giang gia sợ khó mà rơi đài được, rất có thể Du gia vẫn chỉ đứng phía dưới Giang gia như trước, điều này khiến chồng vốn có dã tâm rất lớn không tiếp thu được.
"Hoành Thụy, anh quên mất thằng nhóc Giang Mặc Thịnh đã trở thành phế nhân rồi sao? Chưa từng có dị năng hạch bị nát của bất kỳ ai ở Liên Bang còn khôi phục lại được, vậy thì dù cơ thể của nó khôi phục thì nó vẫn chỉ là một tên phế nhân, không uy hiếp được Du gia chúng ta, sau này vẫn có cơ hội nghĩ cách đối phó bọn chúng." Tôn Đỗ Mai an ủi chồng mình. Lúc dị năng hạch của Giang Mặc Thịnh bị vỡ nát đã được bác sĩ chứng nhận nên cao tầng quân bộ đều biết chuyện này.
Sau khi được Tôn Đỗ Mai nhắc nhở, cuối cùng Du Hoành Thụy mới nhớ tới chuyện này, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh một chút.
Đúng vậy, như lời vợ nói, dù Giang Mặc Thịnh hồi phục lại cũng chỉ là một tên phế nhân, có thể đi lại trong quân bộ hay không còn là một vấn đề, bây giờ gã đã bắt đầu lo lắng thì thật sự có chút sớm.
Sau khi nghĩ thông, cảm xúc của Du Hoành Thụy coi như bình tĩnh trở lại, nhìn người vợ của mình đang lo lắng, hôn xin lỗi đối phương: "Xin lỗi, đã để em lo lắng rồi, vừa nãy..."
"Không sao, để lát nữa em đi khuyên nó một chút là được." Tôn Đỗ Mai cười nói.
Du Hoành Thụy có tức giận đến cỡ nào thì đều không ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ lúc này của Giang gia.
Sau khi Giang Mặc Thịnh tham gia xong buổi họp báo quân bộ đã lấy nguyên nhân cơ thể cần phải tĩnh dưỡng nên trực tiếp quay về Giang gia, không tham gia hội nghị quân bộ tiếp theo.
Tin tức cơ thể Giang Mặc Thịnh chuyển biến tốt không chỉ đưa tới náo động bên trong quần chúng, mà tại quân bộ cũng đưa tới một cơn sóng lớn.
"Khá lắm, cơ thể A Thịnh đã khỏe lại, tin tức lớn như vậy mà ông lại không nói cho tôi biết, hôm nay lúc nhìn thấy họp báo thì suýt chút nữa tôi không kịp phản ứng lại." Đường Khải Húc nhìn thấy Giang Chấn Đào đã không nhịn được đánh bả vai ông một cái.
Chuyện Giang Chấn Đào muốn mở họp báo không hề nói cho bất cứ một ai, mục đích vì đánh bất ngờ, không cho kẻ địch có bất kỳ một cơ hội nào cả.
"Gần đây nó mới vừa tốt hơn một chút, nếu không phải tin đồn trên mạng lớn quá thì tôi cũng không cho nó đứng ra đâu." Giang Chấn Đào cười nói.
"Giang Đại Nguyên soái giấu cũng nhanh quá đi, ngay cả mấy người chúng ta cũng không biết tin, nếu không thế nào cũng phải đi thăm một lần, dù sao Giang thiếu còn là con rể của tôi đấy, tôi làm cha vợ, kiểu gì cũng phải đi thăm chứ, không thôi sẽ dẫn đến tai tiếng." Du Hoành Thụy bất mãn nói.
Ý tứ của lão già nãy cũng thật là nhanh, lần trước ở hội nghị quân bộ, đối phương còn một bộ dáng bi thương vì con trai sắp chết, ai ngờ mới ngăn ngắn một tuần đã mở họp báo, nếu không phải đã sớm tốt lên, đánh chết gã cũng không tin.
Nếu gã sớm biết Giang Mặc Thịnh đã chuyển biến tốt, tất nhiên sẽ không sắp xếp như thế, cũng sẽ không khiến đối phương thuận lợi dưỡng thương đến khi hoàn toàn hồi phục, vẫn là gã thất sách, đều do gã đánh giá cao độc của Trùng Hoàng.
Nghe được lời của Du Hoành Thụy, Giang Chấn Đào ngoài cười nhưng trong không cười nhìn gã nói: "Vậy thật không dám làm phiền ông đi thăm, A Thịnh và Tiểu Lật Tử hiện tại rất khỏe, may mắn nhờ Tiểu Lật Tử chăm sóc A Thịnh mới hồi phục nhanh chóng đến thế."
Giang Chấn Đào cố ý nói tới Du Cẩn Lật là muốn nhắc nhở lúc trước gã đã làm gì, đã đối xử thế nào với đứa con nhỏ này, nếu Du gia không cần Du Cẩn Lật thì Giang gia sẽ nhận.
Vừa nghe đến tên Du Cẩn Lật, khuôn mặt Du Hoành Thụy trở nên càng khó coi hơn, thậm chí công phu ngoài mặt suýt chút duy trì không nổi, nói vài câu liền thở phì phò rời đi.
(): Skill mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến ý, hoặc là nụ cười thương hiệu cũng dễ hiểu nè=))
Đường Khải Húc trò chuyện vài câu với Giang Chấn Đào rồi mới tách ra.
Phòng huấn luyện của quân đoàn số một, tất cả thành viên chiến đội Thần Thú đều đang tập trung lại một chỗ, bên trong khuôn mặt nghiêm túc mang theo vẻ kích động khó mà che giấu.
Đừng thấy chiến đội chỉ có bảy thành viên, nhưng đây là chiến đội tinh anh của quân bộ, do Giang Mặc Thịnh dẫn đội lần lượt hoàn thành các nhiệm vụ có độ khó cao.
Từ khi Giang Mặc Thịnh xảy ra chuyện tới nay, tâm trạng của thành viên chiến đội Thần Thú một mực sa sút, vô cùng trầm trọng, cho tới khi thấy lão đại nhà mình xuất hiện trên màn hình lớn, tâm trạng bọn họ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
"Mấy cậu đã thấy được chưa? Lão đại hồi phục, lão đại tốt rồi." Bạch Hổ kích động nói, bên trong một người đàn ông cương nghị cứng rắn là nước mắt của sự kích động.
Những người khác hiển nhiên cũng không tốt hơn hắn là bao.
"Tớ muốn đi thăm lão đại." Phượng Hoàng nói lần nữa.
Mấy ngày trước, Phượng Hoàng đã muốn mau chân đến thăm Giang Mặc Thịnh, thành viên chiến đội Thần Thú đã cùng nhau qua Giang gia một chuyến, chỉ là lần đó khác với thường ngay, không thể gặp được lão đại, điều này khiến tâm trạng của bọn họ sa sút mất mấy ngày.
Lần này, nếu lão đại đã có thể xuất hiện trước màn ảnh rồi, chắc hẳn sẽ gặp bọn họ thôi. Nghĩ như vậy cũng không chỉ có một người, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có cùng một suy nghĩ với mình.
Thành viên chiến đội Thần Thú là do một tay Giang Mặc Thịnh huấn luyện, hiệu suất hành động vô cùng cao, vừa đạt thành nhất trí đã lập tức hành động.
Có điều, bảy người cùng không đi Giang gia trước mà đến phòng làm việc của Giang Chấn Đào.
Nhìn thấy thành viên chiến đội Thần Thú đến đây, Giang Chấn Đào như đã dự liệu từ trước, trực tiếp nói: "Đợi lát nữa theo ta trở về." Cả đội nhất thời mừng rỡ, đứng bên ngoài văn phòng như đang đứng gác, lưng thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm túc, chờ Giang Chấn Đào xử lý xong chuyện cuối cùng.
(): Không có nhầm đâu nhó, như kiểu trưởng giả nói với mấy đứa nhỏ ý.
Giang Chấn Đào nhìn mấy người bên ngoài, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đối với cấp dưới của con trai mình, ấn tượng của ông vẫn rất tốt, lúc con trai bị thương đều là những người này liều mạng hộ tống nó ra ngoài, nếu không ông có lẽ không có cơ hội gặp mặt con trai lần cuối chứ đừng nói đến việc bây giờ nó có khả năng khỏi hẳn.
Sau đó, thông báo về việc Giang Mặc Thịnh có nguy cơ tử vong phát ra, thời điểm nằm ở nhà, hầu như mỗi ngày họ đều xuất hiện trước cửa Giang gia, chỉ có điều lúc ấy con trai hiếu thắng không hi vọng đồng đội nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, càng không hi vọng bọn họ hổ thẹn tự trách nên một mực không cho phép đi vào.
Lần trước khi những người này tới Giang gia, lúc ấy vì bảo mật tin tức Giang Mặc Thịnh đã khỏe nên không cho họ vào cửa, chắc hẳn những người này cũng vô cùng lo lắng.
Hiện tại con trai đã xuất hiện trước mặt công chúng, không cần phải giấu giếm nữa, thành viên chiến đội Thần Thú có thể đi thăm. Biết những người này đều lo lắng cho Giang Mặc Thịnh, Giang Chấn Đào xử lý công chuyện bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó mang theo bảy người trở về Giang gia.
Lúc Giang Chấn Đào trở lại, Kiều Mục Lam đang ngồi trên ghế salon lướt Facebook, nhìn thấy chồng mang bảy thành viên chiến đội Thần Thú tới, cười nói: "A Thịnh trên lầu hai, mấy đứa tự lên đi."
():Tinh võng, jf.
"Vâng." Bảy người kích động đáp, sau đó đi lên lầu hai.
Vô số lần bọn họ muốn vào Giang gia, muốn biết tình trạng của lão đại nhưng chân chính vào được, thì chỉ có quyết định của lão đại, bảy người đột nhiên sinh ra tâm lý hoảng sợ.
Cầu thang lầu hai cũng không nhiều nhưng bảy người lại mạnh mẽ dùng mất mấy phút mới đi xong, đây là chuyện trước nay chưa từng có đối với chiến đội Thần Thú.
"Không phải lo, A Thịnh đã khỏe rồi." Kiều Mục Lam tỉ mỉ nhìn thấy tình huống như thế, ôn nhu an ủi họ.
Bà có ấn tượng rất tốt dối với những đồng đội này của con trai, trước đây họ cũng thường tới Giang gia, Kiều Mục Lam đều xem họ là tiểu bối của mình.
Đứng trước cửa phòng trên lầu hai của Giang Mặc Thịnh, cả đám tớ nhìn cậu một chút, cậu nhìn tớ một chút, đều thúc giục đối phương gõ cửa nhưng bản thân lại không dám.
Mà Du Cẩn Lật chỉ cách họ một bức tường "nhìn thấy" cảnh bên ngoài rất rõ ràng, có chút không hiểu.
Vừa lúc tu luyện xong, Du Cẩn Lật muốn thử phạm vi thần thức bây giờ của mình lớn bao nhiêu, vì vậy mở ra thần thức, lấy căn phòng làm trung tâm rồi mở rộng ra bên ngoài, sau đó đúng lúc nhìn thấy thành viên chiến đội Thần Thú ngoài cửa đẩy đẩy đưa đưa.
"A Thịnh, trước cửa anh đến thật nhiều người, bọn họ cũng không dám vào." Du Cẩn Lật nghiêng đầu nhỏ nói với Giang Mặc Thịnh.
Cả đội còn đang so tài, hi vọng người nào thua đi gõ cửa, dù thế nào cũng không nghĩ tới, đúng lúc này cửa phòng đã tự mình mở ra, người mà bọn họ muốn gặp rồi lại không muốn cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt họ.
Trên mặt các thành viên chiến đội Thần Thú đều lộ ra vẻ mộng bức, cứ nhìn chằm chằm vào lão đại của mình.
Giang Mặc Thịnh chau mày, rất bất mãn đối với việc cấp dưới của mình đang lộ ra dáng vẻ si ngốc, đặc biệt là Tiểu Lật Tử còn ở bên trong nhìn ra đây, ai ngờ lại lộ ra bộ dạng ngu ngốc là chuyện gì xảy ra? Đúng là khiến anh mất mặt mà.
Lần đầu tiên Giang Mặc Thịnh tỏ ra thái độ không hài lòng với chiến đội Thần Thú mà mình tự huấn luyện.
"Mấy người tới đây để ngáo ngơ hả? Sau khi trở về mỗi người huấn luyện gấp đôi." Giọng nói lạnh lẽo của Giang Mặc Thịnh vang lên.
"Vâng!" Cả đội Thần Thú nhanh chóng phản ứng lại, lập tức lớn tiếng trả lời.
Đây là đội trưởng của họ, là lão đại của họ, vẫn là cảm giác như trước, vẫn cái biểu cảm này, vậy cách tạo ra lão đại của bọn họ vẫn tốt rồi, còn có thể hét vô mặt họ, còn có thể lộ ra biểu cảm lạnh lẽo như vậy, thật sự sẽ không chết nữa. Quá tốt luôn!
(): Chắc giống kiểu cách Chúa tạo ra bạn ý. Tui không chắc nữa, phang đại.