Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

chương 103: thẳng thắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liên Kỳ Quang một đường không ngừng tìm kiếm, dị năng không ngừng phát tán ra xung quanh, cảm nhận tung tích Hạ Hầu Thiệu Huyền. Dị năng phát ra bốn phía làm thể lực cậu bắt đầu chống đỡ hết nổi, lồng ngực nặng nề làm đầu óc có chút choáng váng.

Cậu từng thấy một từ trong sách, là ràng buộc. Khi đó cậu không hiểu được ý tứ của nó, sau đó tiểu thái tử nói, vận mệnh hai bọn họ đã quấn chặt lấy nhau, cắt không đứt, chỉ càng quấn chặt hơn, này là định mệnh, là mục tiêu nhất định của nhau, cũng chính là ràng buộc.

Khi đó, cậu không lên tiếng phản bác, chỉ là cậu biết, không phải như vậy. Tiểu thái tử không phải ràng buộc của cậu. Cậu phục tùng mệnh lệnh, vì tiểu thái tử mà xuất sinh nhập tử, cũng có thể vì tiểu thái tử mà từ bỏ sinh mệnh này, nhưng sẽ không vì tiểu thái tử mà sinh ra những cảm giác như đối với Hạ Hầu Thiệu Huyền. Đó không phải ràng buộc, càng giống như một lý do, một trách nhiệm để cậu sống sót trong thời tận thế.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đối với cậu rất quan trọng, cậu thích anh, thực thích thực thích anh.

Cậu sẽ vì tiểu thái tử mà chết, nhưng lại nguyện ý vì Hạ Hầu Thiệu Huyền mà sống, chẳng sợ bản thân đang ở trong tuyệt vọng.

Cậu chết đi sống lại, vượt qua thời gian ba ngàn năm, quen biết Hạ Hầu Thiệu Huyền, hết thảy thay vì nói là trùng hợp thì càng giống như nhân duyên tiền định.

Hạ Hầu Thiệu Huyền là ràng buộc của cậu, là ràng buộc không bỏ xuống được.

Hơi thở quen thuộc dung nhập vào trong dị năng Liên Kỳ Quang đang phóng ra, thân hình cậu khựng lại, ánh mắt phát lạnh. Tuy rất yếu, nhưng, hơi thở quen thuộc như vậy cậu nhất định không nhận sai.

Ở nơi nào! !

Liên Kỳ Quang đột nhiên xoay người, thân thể giống như một mũi tên nhọn phóng vút ra.

Hạ Hầu Thiệu Huyền nửa quỳ trên mặt đất, bụng bị xé mở thành một lỗ máu dữ tợn khủng bố, mơ hồ có thể nhìn thấy nội tạng đang mấp máy bên trong.

Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu nhìn nam nhân áo đen đối diện, nói không có khiếp sợ là không có khả năng. Vừa nãy hai người giao chiến, anh rõ ràng đã công kích người này vô số lần, cho dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tuyệt đối không thể nào vẫn vô sự đứng đó. Chính là, nam nhân thần bí trước mắt, trừ bỏ quần áo có chút rách nát, trên người ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.

Người nam nhân này, vẫn là nhân loại sao?

Người nọ vươn tay, sương khói đen đặc trên tay dần dần ngưng tụ, càng lúc càng lớn, cơ hồ bao phủ nam nhân bên trong.

“Đi tìm chết đi.” Âm thanh khàn khàn như lệ quỷ vừa bước ra từ địa ngục, tràn ngập huyết tinh, sương đen từ tay nam nhân cuồn cuộn phóng ra, hướng về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Cơ thể cạn kiệt dị năng làm Hạ Hầu Thiệu Huyền không thể ngưng tụ sức mạnh, nhìn sương đen đang dần tiến tới, trong đầu óc anh chỉ hiện lên gương mặt nhỏ nhắn không biểu cảm của Liên Kỳ Quang, rõ ràng là ngốc muốn chết lại luôn nói mình là thiên tài, về sau không còn anh chiếu cố, không biết có bị người ta khi dễ không nữa.

“Thiệu Huyền! !” Một tiếng kêu sợ hãi pha lẫn hỗn loạn vang lên. Âm thanh quen thuộc làm Hạ Hầu Thiệu Huyền cứ ngỡ mình thấy ảo giác, ngẩng đầu liền thấy một thanh trường đao ẩn hoa văn đỏ sẫm nghênh diện bay tới.

Hạ Hầu Thiệu Huyền rùng mình, đưa tay nhận lấy, rút đao. Hắc khí tản ra, ngàn thanh tước minh phá tan thiên địa, Hạ Hầu Thiệu Huyền nghênh đón làn sương đen ập tới, hai bên va chạm, sương đen tiêu tán, nam nhân áo đen thần bí lảo đảo ngã ra xa mấy mét, nặng nề đập vào một thân cây, bên dưới tấm áo choàng truyền ra một tiếng rên ẩn nhẫn.

“Thiệu Huyền! !” Liên Kỳ Quang vọt tới bên cạnh, ôm chầm lấy anh.

“Sao em lại tới đây?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, cánh tay cầm Thiên Minh đã có chút phát run, Thiên Minh là bội đao của Liên Kỳ Quang, trừ trước tới nay chỉ phục tùng mệnh lệnh của một mình cậu. Hạ Hầu Thiệu Huyền sở dĩ có thể rút đao khỏi vỏ, một là vì có quan hệ thân thiết với Liên Kỳ Quang, trên người lây nhiễm hơi thở của cậu. Mà hai là vì Hạ Hầu Thiệu Huyền vốn là một cường giả, có đủ tư cách khống chế Thiên Minh.

Nếu là trước đó, khống chế Thiên Minh không phải việc khó. Chỉ là, hiện giờ Hạ Hầu Thiệu Huyền đang bị thương, dị năng cạn kiệt, Thiên Minh quá thô bạo, huyết tinh sát khí quá nặng, nhất thời, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy cả cánh tay tê rần mất đi cảm giác.

“Nếu tôi không đến, ngay cả xác cũng không có mà nhặt.” Giọng điệu Liên Kỳ Quang hiếm khi có kèm theo cảm xúc.

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân thần bí, mày nhíu lại, ánh mắt mang theo dò xét.

“Là mi?” Âm thanh lạnh nhạt ẩn ẩn mang theo phẫn nộ.

Đối mặt với câu hỏi của Liên Kỳ Quang, nam nhân thần bí trầm mặc không nói, đầu hơi cúi xuống, không dấu vết, lén lút kéo thấp vành nón áo khoác.

Nếu nam nhân kia giận mà không làm được gì thì thôi, nhưng người này rõ ràng có ý trốn tránh làm trái tim Liên Kỳ Quang chậm rãi trầm xuống.

“Cút! !” Âm thanh phẫn nộ pha lẫn lửa giận ngập trời, trong tay Liên Kỳ Quang ngưng tụ thành biển lửa, phóng về phía người nọ.

“…” Nam nhân tránh thoát, trầm mặc nhìn Liên Kỳ Quang, dường như có hoài niệm cùng đau thương.

“Ta cảnh cáo mi, nếu anh ta xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ tự tay mần thịt mi! Cút đi! !” Liên Kỳ Quang nổi giận, cậu như vậy chưa từng có bất luận kẻ nào gặp qua, kể cả tiểu thái tử.

Nam nhân thần bí liếc mắt nhìn Liên Kỳ Quang thật sâu, sau đó xoay người biến mất trong rừng rậm.

Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, nhìn những miệng vết thương ghê người trên cơ thể Hạ Hầu Thiệu Huyền, môi mím chặt, gương mặt cũng trắng bệch.

“Đừng sợ, không có việc gì.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay xoa xoa tóc Liên Kỳ Quang, khóe miệng cong lên.

Liên Kỳ Quang trầm mặc không nói, buông lỏng đôi tay đang ôm Hạ Hầu Thiệu Huyền, màu xanh biếc lóng lánh bắt đầu quanh quẩn trên tay, chậm rãi bao trùm lấy cơ thể anh.

Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy cơ thể vốn đang đau nhức bị một luồng ấm áp bao phủ, mọi cơn đau đớn cũng theo đó chậm rãi biến mất.

Liên Kỳ Quang không chút tiếc nuối phóng xuất dị năng, mắt chớp cũng không chớp nhìn miệng vết thương trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền dần dần khép lại, thẳng tới khi hoàn toàn biến mất.

Liên Kỳ Quang buông lỏng hai tay, thân mình hơi loạng choạng, Hạ Hầu Thiệu Huyền vội vàng đưa tay ôm lấy.

“Vợ à.”

“Tôi không sao.” Liên Kỳ Quang lắc đầu, từ không gian lấy ra một phần nước, một ly cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, một ly tự cho mình. Hạ Hầu Thiệu Huyền tự nhiên biết tác dụng của nó, không chút do dự uống hết.

Không bao lâu sau, sắc mặt cả hai người đều tốt hơn.

“Mệt chết rồi đúng không?” Nhìn gương mặt vẫn còn trắng bệch của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực đau lòng, nhưng, cũng càng tự trách bản thân vô năng hơn.

“Không có, chỉ là vừa mới đột phá, chưa kịp củng cố.”

“Về nhà thôi.”

“Ừm.”

Nam nhân thần bí biến mất, thể biến dị phát điên cũng giống như đột nhiên mất đi thống lĩnh, nhất thời hoảng loạn cuốn cuồn chạy trốn, số không chạy thoát đều bị binh lính làm thịt. Rất nhanh, quân đội đã chiếm được thượng phong.

Thể biến dị ở biên giới khu cách ly bị xử lý sạch sẽ, Hạ Hầu Thiệu Huyền giao quyền chỉ huy lại cho Hiên Lãng, bản thân mang theo Liên Kỳ Quang quay về căn cứ.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa Liên Kỳ Quang về phòng, để cậu nghỉ ngơi, bản thân thì tới phòng chỉ huy. Dù sao trận đại chiến vừa xong, còn rất nhiều chuyện cần quan chỉ huy cao cấp nhất là anh đi an bài, hơn nữa vì đợt công kích này, lồng phòng hộ đã bị tổn thất bảy tám phần, phải nhanh chóng phục hồi, bằng không, lồng phòng hộ không thể chống đỡ thêm một trận công kích như vậy nữa.

Bởi vậy, An Dịch đang nghỉ ngơi bị Hạ Hầu Thiệu Huyền truyền lệnh khẩn điều về.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Liên Kỳ Quang trở về phòng không được bao lâu thì say ngủ, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau.

“Tỉnh rồi?” Hạ Hầu Thiệu Huyền bưng hộp cơm từ ngoài cửa bước vào, Liên Kỳ Quang quấn chăn ngồi trên giường, lờ mờ nhìn anh, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo.

“Đói bụng chưa?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, mấy ngày không ngủ không nghỉ làm gương mặt anh có thêm vài phần mệt mỏi.

“Bận rộn xong rồi à?” Thật vất vả khôi phục được vài phần thanh tỉnh, Liên Kỳ Quang nhận cà mên, cái bụng kêu rột rột làm cậu bất chấp đánh răng rửa mặt, ngốc ngốc gắp thức ăn bỏ vào miệng.

“An Dịch đã trở lại, những việc còn lại cứ giao cho cậu ta là được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thân mật phủi đi hạt cơm dính bên khóe miệng Liên Kỳ Quang, giọng điệu khó nén được ý cười.

“Sao anh không hỏi tôi?” Liên Kỳ Quang bới cơm, miệng phồng phồng hệt như một bé chuột hamster đang ăn vụn gạo, không hề ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, cứ như đang hỏi một vấn đề râu ria nào đó.

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Tôi biết nam nhân áo đen kia, lại còn rất quen thuộc, anh không hỏi gì sao?”

“Em muốn nói à?”

“Nếu anh muốn nghe, tôi sẽ nói.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Hạ Hầu Thiệu Huyền lẳng lặng nhìn lại Liên Kỳ Quang, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay đè đầu cậu xuống: “Ăn cơm trước đi.”

Bữa cơm này đặc biệt im ắng, Liên Kỳ Quang yên lặng lùa cơm vào miệng, Hạ Hầu Thiệu Huyền thì lẳng lặng nhìn cậu, ai cũng không nói, mà cũng không muốn nói.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, đưa cà mên đã ăn sạch sẽ cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhận lấy, đặt qua một bên.

Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, chờ anh vừa xoay người, liền vươn tay ôm lấy.

“Nếu tôi không nói, chúng ta có phải không còn giống như trước nữa không?”

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Liên Kỳ Quang buông Hạ Hầu Thiệu Huyền ra, nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Nếu anh thực sự muốn nghe, tôi liền nói cho anh nghe, toàn bộ mọi chuyện. Đây là bí mật cuối cùng của tôi, cũng là con bài duy nhất mà tôi chưa lật.”

“Nếu em thật sự không muốn nói thì…”

“Chuyện này rất dài.” Liên Kỳ Quang đánh gảy lời Hạ Hầu Thiệu Huyền, xoay người tựa vào đầu giường, thản nhiên nhìn ánh trăng đỏ rực ngoài cửa sổ.

“Còn phải ngược dòng về ba ngàn năm trước, khi đó thời tận thế đã bắt đầu hai mươi năm, nhân loại mới bắt đầu học cách sinh tồn, nhưng đó vẫn chưa phải điểm kết thúc mà chỉ mới bắt đầu trận chiến giữa nhân loại cùng tang thi.”

“Thời đó có vô số căn cứ được xây dựng, trong một căn cứ cỡ trung, ở một căn phòng đất của nhóm dân chạy nạn, có một người phụ nữ đang có thai, cha đứa nhỏ là ai, có lẽ ngay cả bà cũng không biết.

Lúc bà chờ sinh nở, căn cứ gặp phải tang thi triều, liên tiếp mấy ngày, lúc căn cứ sắp cạn đạn hết lương thực thì đứa nhỏ chào đời…”

Mấy giờ kế tiếp, Liên Kỳ Quang hệt như một người ngoài cuộc, bình thản kể lại quá khứ của mình, quá trình Ám Quang đại nhân quật khởi.

Trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng không bật đèn, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn bên sườn mặt mơ hồ của Liên Kỳ Quang, còn cả cái miệng đang chuyển động.

“Trong trận chiến dịch cuối cùng, kỳ thực không phải người đó không thể sống sót trong trận chiến với tang thi vương, chỉ là người đó thực mệt mỏi, áp lực đè nén trên người làm người đó thở không nổi.

Tang thi vương chết đi, thời tận thế thật sự chấm dứt, đã quen sinh tồn trong bóng tối cùng tuyệt vọng, chính là nếu tận thế chấm dứt, thế giới này một lần nữa nghênh đón quang minh, kia người nọ có thể làm gì? Còn lý do gì để sống sót?

Lời hứa với ông nội tiểu thái tử đã hoàn thành, thế giới đó chưa từng có thứ làm người nọ lưu luyến, người nọ muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi thế giới làm mình hít thở không thông kia.

Cho nên, trong trận chiến cuối cùng, người nọ lựa chọn đồng quy vu tận cùng tang thi vương.

Mọi người nói Ám Quang đại nhân anh dũng vô địch, là anh hùng sáng thế, tạo nên sinh mệnh mới cho nhân loại, kì thực, nói thẳng ra là Ám Quang chính vì muốn trốn tránh mà tự sát.

Vốn tưởng, hết thảy rốt cục cũng chấm dứt, thế nhưng vận mệnh vẫn luôn buồn cười như vậy. Khi một lần nữa mở mắt, thời gian đã trôi qua ba ngàn năm, người nọ đã không còn là chính mình.”

Chuyện xưa đã kể xong, Liên Kỳ Quang nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu vẫn không quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong phòng là một mảnh im lặng đầy áp lực.

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn sườn mặt Liên Kỳ Quang, trên mặt là nỗi khiếp sợ không thể che dấu.

“Em…” Âm thanh Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút khàn khàn, tựa hồ nhất thời không thể tiếp nhận, đại não hiếm khi trở nên trống rỗng.

“Em là…”

Liên Kỳ Quang quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Cái tên quá khứ của tôi, là Ám Quang, biệt hiệu, Khô Mộc.”

“! ! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Ám Quang! Người anh hùng cứu thế mà từ khi chào đời anh đã được ông nội truyền dạy, là tấm gương để anh tiến vào học viện quân sự Ám Quang, là tín ngưỡng trong lòng vô số quân nhân?

Ám Quang…. đại nhân…

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ khôn lường của Hạ Hầu Thiệu Huyền, trái tim Liên Kỳ Quang từng chút từng chút bắt đầu trầm xuống.

Liên Kỳ Quang trầm mặc bước xuống giường, lướt qua người Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới cửa.

Quá khứ đen tối dơ bẩn như vậy, anh sao lại không ghê tởm? Sao có thể vẫn như trước tiếp nhận cậu? Đối tốt với cậu?

Cả đời này, cả con đường này, không còn ai bồi cậu.

Cậu lại đơn độc…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio