Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

chương 63: thiên minh xuất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con đường yên tĩnh quanh quẩn sát khí nồng động, Liên Kỳ Quang đứng ngay trung tâm, bảy nam nhân mặc quần áo che mặt cầm súng ống chậm rãi tới gần.

Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nhìn đám người kia xúm tới, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

“Quan Trạch ở đâu?” Một người mở miệng, cây súng trong tay chỉa thẳng vào mi tâm Liên Kỳ Quang.

“Nói cho tao biết, Quan Trạch ở nơi nào, có thể tao sẽ lưu lại một cái mạng cho mày.” Thấy Liên Kỳ Quang không mở miệng, nam nhân dụ dỗ.

“Hiện giờ, nói cho tôi biết người thuê là ai, tôi cũng không tha cho các người.” Liên Kỳ Quang cầm chuôi đao, ánh mắt là một mảnh tĩnh mịch: “Trước đến nay, tôi luôn thích nhổ cỏ tận gốc!”

Thiên Minh vẫn luôn bị phong ấn được giải phóng, làn khói đen quanh quẩn quanh thân đao hệt như một con rồng đang uốn lượn. Sát khí làm người ta hít thở không thông càn quét xung quanh, mang theo huyết tinh cùng hàn ý thấu tận xương tủy.

Thiên Minh rời vỏ, xung quanh đều chấn động bất an, bảy người cầm súng cảm thấy áp lực cực lớn trực diện ập tới, cả người nặng nề như bị đè xuống. Loại sợ hãi hít thở không thông từ sâu trong cơ thể không ngừng kêu gào làm gương mặt cả đám trắng bệch.

Vung đao chỉ thẳng lên trời, thân đao khẽ run, hệt như ngàn vạn tước điểu cùng cất tiếng hót vang vọng cả đất trời.

Thanh đao này sở dĩ kêu là Thiên Minh là vì đao vừa rời vỏ sẽ phát ra âm thanh hệt như ngàn con tước điểu kêu khóc.

Thiên Minh ở trong tay xoay tròn, hung ác quét ngang về phía trước, hai người nam nhân cầm súng còn chưa kịp kêu thảm một tiếng đã bị cỗ sát khí kia chém thành vô số mảnh nhỏ, máu đỏ bắn tung tóe.

“Mọi người tản ra!” Một nam nhân hoảng sợ kêu một tiếng, bốn người còn lại cố nén áp lực trên người, nhanh chóng núp vào những góc khuất ở phòng ốc xung quanh.

Viên đạn bắn thẳng về phía Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang xoay người tránh thoát, thả người nhảy tới vài mét thì đứng lại, thân người hơi ngả về sau, đao phong phóng ra, từ giữa không trung chém xuống, chạm vào mặt đất. Ngọn lửa bùng cháy quấn lấy thân đao, vài ngọn lửa dưới thân Liên Kỳ Quang hóa thành rắn lửa, dữ tợn bò lan ra xung quanh.

‘Song hệ dị năng ?’ Đám người đang ẩn núp đều kinh hãi, đồng loạt ngưng tụ dị năng hình thành lá chắn, ngăn cản ngọn lửa đánh tới.

Người ngoài thấy Liên Kỳ Quang uy phong vô cùng, nhưng chỉ bản thân cậu hiểu chính mình đã tới cực hạn. Cậu vốn có thương tích trong người, vừa nãy dùng dị năng hệ băng chống đỡ lâu như vậy hoàn toàn nhờ vào nghị lực. Thiên Minh sức mạnh cường đại, chính là với năng lực của cậu hiện giờ căn bản không thể khống chế, mà thân thể yếu ớt này cũng không thể thừa nhận nổi sức mạnh khổng lồ kia.

Thiên Minh chế tạo từ một khối huyền thiết cậu tìm thấy trong không gian, sau đó mất nửa năm dùng dị năng hệ hỏa tôi luyện, trong đó dung hợp long cốt cùng máu của chính cậu, chế luyện mà thành. Sau đó, cậu lại tiếp tục tôi luyện lần hai, dung hợp vào đó năm viên tinh hạch cấp ba mươi, mười bảy viên cấp hai mươi lăm, không dưới trăm viên cấp hai mươi cùng một viên cấp bốn mươi lăm.

Không nói tới khối huyền thiết cùng long cốt không rõ lai lịch kia, chỉ cần số tinh hạch này đã đủ làm cậu không tiếp nhận nổi.

Nuối xuống ngụm máu tanh trong cổ họng, Liên Kỳ Quang cắn răng, nắm chặt chuôi đao, một lần nữa vung Thiên Minh.

Ngọn lửa quấn Liên Kỳ Quang ở giữa, vài con rồng lửa ngâm dài một tiếng, hung mãnh bay ra ngoài.

Cũng với tiếng nổ vang trời, phòng ốc xung quanh đều sụp xuống, ánh lửa bốc lên tận trời.

“Tiểu Quang!” Một tiếng kêu to, một chiếc phi hành khí bay lượn trên không trung, những tiếng nổ mạnh cùng dòng khí chấn động làm nó có chút lảo đảo.

Liên Kỳ Quang liếc nhìn phi hành khí, niết vỡ hạt giống trong tay, một gốc dây leo quấn lấy Liên Kỳ Quang, nâng cậu tới chỗ phi hành khí.

‘Tam hệ dị năng?’ Nam nhân duy nhất còn sống sót loạng choạng từ trong biển lửa vọt ra, bị thương trầm trọng nặng nề ngã xuống đất, lúc nhìn thấy một màn này thì kinh ngạc mở to mắt.

“Chết tiệt!” Nam nhân nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, ánh mắt đầy phẫn hận cùng âm độc, dùng hết số sức lực cuối cùng giơ cao cây súng trong tay.

Liên Kỳ Quang lên tới phi hành khí, Quan Trạch lập tức mở cửa, đưa tay muốn kéo cậu vào: “Tiểu Quang! Mau lên đây.”

“Đi tìm chết đi!” Nam nhân nổi giận gầm lên một tiếng, bóp cò súng.

Liên Kỳ Quang đang chuẩn bị lên phi hành phí, cảm nhận được sát khí từ phía sau đánh úp tới, ánh mắt nhíu lại, cánh tay dùng sức đẩy Quan Trạch đang kéo mình ra, băng sương bắt đầu hình thành phía sau người, chính là lúc này cơ thể Liên Kỳ Quang thật sự đã khô héo tới cực hạn, viên đạn bắn vào khiên băng phát ra âm thanh ma sát ‘kít kít’. Ngụm huyết tinh trong cổ họng Liên Kỳ Quang rốt cuộc cũng không thể áp chế, phun ra ngoài, khiên băng bị phá nát, viên đạn xuyên thủng bụng, mảnh băng văng tứ tán làm Liên Kỳ Quang bị đâm thương tích đầy mình.

Dây leo héo rũ, Liên Kỳ Quang giống như một con rối gỗ bị đứt dây, vô lực từ trên trời cao rơi xuống.

“Tiểu Quang! !” Quan Trạch phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Liên Kỳ Quang nhìn không trung trống rỗng, cơn gió thổi phất qua mặt, mang theo cơn đau nhức nhối. Lỗ tai cự tuyệt mọi âm thanh bên ngoài, thân thể truyền tới cơn đau đớn quen thuộc, rồi lại phá lệ xa lạ.

Từ ngày tiến vào thế giới này, cậu hình như đã thật lâu rồi không chịu ngoại thương.

Đầu óc có chút trống rỗng, mang theo ghê tởm cùng mê muội. Những hình ảnh đã dần dần quên đi nhanh chóng hiện lên trước mắt.

Mẹ, căn cứ, tang thi vây thành, tiểu thái tử…

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc. Cái bóng kia chậm rãi xoay người, lộ ra gương mặt kiên quyết lạnh lùng.

‘Hạ Hầu Thiệu Huyền.’

Ngay lúc Liên Kỳ Quang sắp rơi xuống biển lửa phừng phừng kia, một sức mạnh mềm nhẹ chậm rãi vây lấy Liên Kỳ Quang, cẩn thận nâng cậu lên cao.

‘Đó là, sức mạnh của gió.’ Ánh mắt Liên Kỳ Quang chậm rãi tản ra, mờ mịt tùy tý để lực đạo kia bám trụ lấy mình.

Khoảnh khắc chìm vào bóng tối, Liên Kỳ Quang mông lung thấy một người.

Áo khoác đen, tóc đen hơi dài, biểu tình lạnh như băng.

Cừu Ly Mạch.

Nam nhân té ngã, tay chống đất, kinh hoảng lùi ra sau, vô cùng hoảng sợ nhìn nam nhân mặc áo khoác đen không lộ mặt trước mắt.

“Mày, mày đừng lại đây! Đứng lại! Đừng lại đây.” Nam nhân tuyệt vọng gào lên.

Tựa hồ không nghe thấy tiếng van xin của đối phương, người mặc áo khoác đen kia chậm rãi vươn tay, làn khói màu đen chậm rãi ngưng tụ trong lòng bàn tay.

“Không! Không cần! Van mày, tao nói, tao nói là ai phái tao tới, tao sẽ nói hết! !” Nhìn làn khói đen trong tay người trước mặt, tuyệt vọng trên mặt nam nhân ngày càng nhiều.

Làn khói đen kia hệt như một con rắn độc phóng tới, quấn nam nhân trong đó.

“A….” Người nọ hét thảm một tiếng thì khói đen đã bao lấy, ăn mòn cổ họng, làm gã không thể kêu ra tiếng.

Khói đen từng chút từng chút ăn mòn thân thể người nọ, cánh tay, chân, thân mình. Từng chút từng chút, còn chưa tới những chỗ trí mạng thì ánh mắt gã đã trợn trừng, vẻ mặt dữ tợn, hệt như một con cá sắp chết há to miệng lại không thể phát ra chút âm thanh nào. Muốn sống không được, muốn chết không xong. Nam nhân mặc áo khoác lẳng lặng đứng nhìn bên cạnh, từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu.

Lúc toàn bộ thân mình bị ăn mòn hoàn toàn, khói đen mới chậm rãi hướng về phía đầu người nọ.

Nam nhân áo khoác đen chậm rãi xoay người, không một tiếng động rời khỏi biển lửa, phía sau là một cái đầu người ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt dữ tợn khủng bố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio