Không được, mệt quá! Tôi phải nghỉ ngơi một chút!” Diệp Trình Trình đặt mông ngồi xuống đất, bất chấp có làm quần áo dơ hay không, thở hổn hển lấy thức ăn trong không gian khí, tự hưởng dụng một mình.
“Tôi nói này Diệp tiểu thư!” Khuynh Y tức giận nhìn Diệp Trình Trình: “Này đã là lần thứ mấy rồi? Cô không muốn hoàn thành nhiệm vụ à?”
“Vẫn còn tới mười ngày, cần gì phải vội.” Diệp Trình Trình liếc mắt xem thường, hừ lạnh nói: “Cho là ai cũng phế vật giống mấy người à? Nhiệm vụ đơn giản như vậy, chỉ có đám các người mới lãng phí mười ngày mà thôi.”
“Phế vật?” Lam Kỳ cười lạnh: “Chúng tôi là phế vật nhưng cũng không hở ra là đòi nghỉ, nếu chúng tôi là phế vật, vậy cô chẳng phải ngay cả phế vật cũng không bằng à?”
“Mày…” Diệp Trình Trình trừng mắt.
“Quý học trưởng.” Luận tài ăn nói, Diệp Trình Trình không thể nào là đối thủ của đám Khuynh Y, bất đắc dĩ, Diệp Trình Trình chỉ đành cầu cứu Quý Sĩ Lâm, vẻ mặt ủy khuất: “Người ta thật sự mệt lắm, cũng không phải nhiệm vụ đặc biệt gì, nghỉ ngơi một chút được không?”
“Hiện giờ cách lúc hừng đông còn ít nhất là ba giờ.” Không đợi Quý Sĩ Lâm mở miệng, Phong Thanh Dương đã trực tiếp đánh gãy: “Theo bản đồ, vị trí của chúng ta hiện giờ đã gần tới trung tâm khu rừng, cô muốn chết thì tùy, nhưng đừng có kéo theo bọn tôi.”
“Sợ chết thì cứ nói thẳng.” Diệp Trình Trình xem thường: “Hơn nữa, chúng ta có Quý học trưởng, Quý học trưởng lợi hại như vậy, có thể bảo hộ tôi. Đúng không, học trưởng?
“…ừm.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Trình Trình, Quý Sĩ Lâm thực chán ghét nhưng vẫn giả vờ ôn hòa gật gật đầu.
“Thấy không.” Được Quý Sĩ Lâm khẳng định, Diệp Trình Trình lại càng đắc ý hơn.
‘Ngu xuẩn.’ Lười để ý tới cô ta, đám Khuynh Y liếc mắt khinh thường, xoay người nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Khuynh Y mở miệng.
“Đi lâu như vậy mọi người cũng mệt cả rồi, không bằng nghỉ ngơi chút đi.” Chương Kỳ mở miệng, không phải hỏi, mà là mệnh lệnh.
“Nhiệm vụ lần này của chúng ta là một trăm loại thực vật, nếu chia ra thì chính là mỗi người mười loại, chúng ta có thời gian mười ngày, không cần quá vội.” Thấy Diệp Trình Trình kiên quyết không chịu đứng dậy, Tả Tinh cũng mở miệng.
Liên Kỳ Quang không chút biểu cảm nhìn rừng rậm tối đen xung quanh, con ngươi u ám không rõ nhìn qua Cừu Ly Mạch ở bên cạnh.
Cảm giác được?
Tiếp nhận ánh mắt Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch vẫn ôm cánh tay theo sát Liên Kỳ Quang như không khí khẽ gật nhẹ đầu một cái.
Không phải ảo giác.
“Đi!” Lãnh tĩnh bỏ lại một chữ, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội dị nghị, Liên Kỳ Quang lại bước tiếp.
Cừu Ly Mạch không có chút dị nghị nào bước theo.
Đám Khuynh Y nhún vai, bám sát.
“Phế vật kia! ! Đứng lại cho tôi! ! !” Thấy Liên Kỳ Quang lại xuất phát, sắc mặt Diệp Trình Trình biến đổi, gào lên chói tai.
“Câm miệng!” Quý Sĩ Lâm quát khẽ, sắc mặt không tốt: “Em muốn dẫn mấy thứ kia tới à?”
“Quý thiếu.” Chương Kỳ tiến tới, thấp giọng nói: “Chúng ta thật sự phải nghe lệnh của thằng nhóc đó sao?”
“Quý thiếu.” Tả Tinh cũng mở miệng, vẻ mặt ủng hộ: “Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, tụi này tuyệt đối ủng hộ cậu làm đội trưởng.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Quý Sĩ Lâm nhíu mày, cố đè nén buồn phiền ẩn ẩn trọng giọng nói: “Hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, mau đuổi theo.”
“Học trưởng.” Diệp Trình Trình xoa chân, vẻ mặt ủy khuất cùng bất mãn, ánh mắt giận dỗi.
“Trình Trình.” Đè nén cơn giận, Quý Sĩ Lâm cố gắng làm âm thanh mình khôi phục như thường, ôn hòa nhìn Diệp Trình Trình: “Đừng trách Tiểu Quang, đây là lần đầu tiên em ấy tham gia huấn luyện dã ngoại, rất nhiều thứ không hiểu.”
“Kia vì cái gì phải để nó làm đội trưởng.” Nghe Quý Sĩ Lâm nói vậy, Diệp Trình Trình lại càng giận hơn.
“Trình Trình, em cũng biết, Tiểu Quang…” Quý Sĩ Lâm muốn nói lại thôi, dáng vẻ mất mác tịch mịch.
“Trình Trình, xem như là vì anh đi, đừng khó xử Tiểu Quang.”
“Học trưởng….” Nhìn Quý Sĩ Lâm, Diệp Trình Trình thực đau lòng, đối với Liên Kỳ Quang, lại càng oán hận hơn.
“Đi thôi.” Quý Sĩ Lâm nở một nụ cười miễn cưỡng: “Ban đêm trong rừng rậm không an toàn.”
“Dạ!” Diệp Trình Trình gật gật đầu, nhanh chóng đứng dậy. Ôm tâm tư không muốn làm Quý Sĩ Lâm khó xử mà đi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Liên Kỳ Quang cũng thực độc ác.
“Thật muốn xé nát bọn nó ra.” Khuynh Y ngẩng đầu, ý vị sâu xa nhìn cây cối rậm rạp trên đỉnh đầu, nghiến răng nói.
“Chúng có bệnh ấy, tránh xa một chút là tốt rồi.” Phong Thanh Dương đồng cảm vỗ vỗ vai Khuynh Y.
“Cẩn thận.” Âm thanh bình thản đánh gãy cuộc tán gẫu của hai người, Liên Kỳ Quang lôi Thiên Minh ra, hơi cúi người, hệt như một con sói đói chỉ chờ phát động, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào bóng đêm.
Cừu Ly Mạch ở sát bên cạnh, mặc dù vẫn duy trì bộ dáng khoanh tay nhàn nhã như cũ, nhưng, gió đã bắt đầu cuồn cuộn quanh người, áo khoác đen khẽ lay động, lộ ra sát khí.
Thấy hai người bắt đầu phòng bị, đám Khuynh Y không chút nghi ngờ, cũng bắt đầu cảnh giác xung quanh.
“Này! Phế vật! Không phải nói muốn đi à? Vì cái gì dừng lại! ? Này! Đừng nói mày cũng mệt rồi đi?” Giống như không nhìn thấy không khí khẩn trương, Diệp Trình Trình vừa đuổi tới liền mở miệng châm chọc.
Quý Sĩ Lâm nhìn Liên Kỳ Quang cùng Cừu Ly Mạch, chân mày nhíu lại, dị năng hệ thủy chậm rãi ngưng tụ trong tay.
“Tiểu Quang, phát hiện gì sao?” Quý Sĩ Lâm đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, nhẹ giọng hỏi.
Không trả lời vấn đề của Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Cừu Ly Mạch, bắt được ánh mắt Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch khẽ vuốt cằm, gió cũng ngưng tụ quanh người, càng lúc càng lớn, chậm rãi hình thành một cơn lốc xoáy vây lấy Cừu Ly Mạch.
“Phế vật! Đang nói với mày đấy!” Thấy Liên Kỳ Quang không phản ứng, Diệp Trình Trình thẹn quá thành giận, đang định tiến tới tranh cãi thì Cừu Ly Mạch đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nghiêm nghị chợt lóe, lốc xoáy quanh người hình thành ngàn lưỡi dao gió, bay ra xung quanh.
“A! ! !” Lưỡi dao gió nghênh diện đánh úp tới làm Diệp Trình Trình thất thanh thét lên chói tai, bất chấp hình tượng, ôm đầu lăn xuống đất.
Lưỡi dao gió bay ra xung quanh, biến mất trong bóng tối, vô thanh vô tức.
Đám Khuynh Y xoay mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
“Phế vật! !” Diệp Trình Trình một thân chật vật từ dưới đất bò dậy, chỉ tay về phía Liên Kỳ Quang gào lên the thé: “Mày cố ý đúng không! ! !”
“Trình Trình!” Quý Sĩ Lâm nhíu mày quát khẽ, trong lòng vô cùng hối hận, anh sao lại tìm một đứa ngu ngốc như vậy, không giúp được gì không nói, lại còn gây chuyện khắp nơi.
“Học trưởng! !” Bị quát, Diệp Trình Trình thực ủy khuất, vẻ mặt độc ác trừng đám Liên Kỳ Quang: “Đều là bọn nó, bọn nó cứ đối nghịch với em, khó xử em, em thấy rõ ràng là bọn nó muốn giết chết em! !”
Câu la hét cuối cùng kia của Diệp Trình Trình làm Liên Kỳ Quang vẫn luôn thờ ơ hơi liếc mắt qua, đầu óc bế tắc bị thông mở, thế nhưng đoán đúng rồi.
“Nằm úp sấp xuống.” Cừu Ly Mạch lạnh giọng mở miệng, sau đó túm lấy bả vai Liên Kỳ Quang, ánh mắt Liên Kỳ Quang phát lạnh, cánh tay gập lại, khuỷu tay hung hăng huých vào lồng ngực Cừu Ly Mạch.
Cừu Ly Mạch phát ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng không vì thế mà buông tay, lại càng đè chặt hơn, nhanh chóng ngã xuống đất. Cùng lúc đó, vô số dây leo xanh biếc thô to từ bốn phương tám hướng đánh úp tới. Sợi dây leo to như cánh tay người trưởng thành, bề mặt gập gồ dính đầy chất lỏng sền sệt.
“Nằm úp sấp xuống!”
“Tiểu Béo! Cẩn thận! ! !”
…
Dây leo xuất hiện, nhất thời xung quanh là một mảnh đổ rạp hỗn loạn.
“A a! ! !” Một tiếng hét thảm vang lên, mà phát ra âm thanh này không phải ai khác, đúng là Diệp Trình Trình. Chỉ thấy một cọng dây leo to lớn quấn chặt Diệp Trình Trình cuốn lên giữa không trung, không ngừng siết chặt làm cô ta nghẹt thở, gương mặt cũng tái mét.
‘Xì xì!’ Một lưỡi dao gió đồng thời cắt đứt ba nhánh dây leo, Cừu Ly Mạch vững vàng bảo hộ Liên Kỳ Quang.
Khuynh Y không ngừng phóng ra cầu lửa, tuy tác dụng không lớn nhưng cũng có thể tự bảo hộ bản thân, làm những cọng dây leo không thể tới gần.
“Là dây leo quỷ.” Chương Kỳ đốt rụi một cọng dây leo vươn tới, lớn tiếng nói.
“Học trưởng, cứu em! Học trưởng! !” Bị dây leo quấn lấy, Diệp Trình Trình sợ tới nhăn nhó, chỉ biết không ngừng thét chói tai, càng làm Quý Sĩ Lâm hối hận, không biết vì sao lại mang theo thứ ngu ngốc này, vốn định để mặc cô ta chết quách đi, chính là ngẫm tới thiết bị theo dõi cùng ánh mắt của đám người xung quanh, Quý Sĩ Lâm chỉ đành áp chế bất mãn cùng chán ghét, giả vờ như đang cố sức chống cự.
“Trình Trình! Phóng dị năng, chặt đứt dây leo đi.”
“Không! Học trưởng! Em sợ.” Diệp Trình Trình khóc lớn.
Ngu xuẩn! Ánh mắt Quý Sĩ Lâm lóe lên tia ngoan độc.
“Trình Trình, đừng sợ!” Quý Sĩ Lâm ‘gian nan’ chặt đứt một nhánh dây leo, cố gắng lộ ra nụ cười ôn hòa trấn an với cô gái: “Ở học viện không phải em làm tốt lắm sao? Cố lên, em có thể mà! Anh tin tưởng em.”
“Học viện, học viện không có thứ này a!” Nhìn dây leo không ngừng nhúc nhích nhớp nháp trên người, Diệp Trình Trình thực buồn nôn.
“Ngu xuẩn!” Bị Diệp Trình Trình làm ồn tới đau đầu, Khuynh Y chật vật lăn một vòng, mất kiên nhẫn rống lên: “Cô xem nó thành cái bia ngắm trong học viện là được rồi! Còn dong dài nữa có tin bà đây làm thịt cô không hả! ! !”
Bia ngắm? Diệp Trình Trình hai mắt ngấn nước mông lung nhìn dây leo trên người, khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, ngưng tụ dị năng hệ thổ hóa thành lưỡi dao, xẹt một tiếng, chém về phía dây leo.
Theo một tiếng ‘xì xì’, một cỗ chất lỏng sền sệt phun lên mặt Diệp Trình Trình, Diệp Trình Trình chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bổng, cả người rớt xuống đất.
“A a! ! ! Cứu mạng a! ! !”
Nhìn thấy cả người Diệp Trình Trình dính đầy dịch sệt, Quý Sĩ Lâm thực ghê tởm. Thấy cô ta ngã xuống, Quý Sĩ Lâm khàn giọng hô một tiếng, bất quá vì bị dây leo ‘quấn’ lấy, không thể thoát thân, chỉ đành trơ mắt nhìn Diệp Trình Trình nặng nề ngã xuống đất, hôn mê.
“Buông tay.” Nhìn cái tay trên vai, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh mở miệng.
Cừu Ly Mạch phất tay, một loạt lưỡi dao gió phóng ra ngoài, chặt đứt đám dây leo nhúc nhích. Nhìn ánh mắt tĩnh lặng của Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch lạnh lùng buông tay.
“Thế này không ổn! !” Tả Tinh tiến tới, đứng bên cạnh Diệp Trình Trình đang hôn mê, lưỡi dao băng không ngừng phóng ra, ngăn cản mớ dây leo ở xung quanh, cao giọng nói: “Loại dây leo quỷ này, trừ phi chặt đứt gốc, bằng không không thể nào giết chết nó. Chỉ với tốc độ tái sinh khủng bố này, chúng ta sớm muộn gì cũng mệt chết.”
“Các người đứng ở đây, tôi đi tìm gốc.” Liên Kỳ Quang dứt lời, không để mọi người có quyền cự tuyệt liền thả người phóng vào trong màn đêm.
Thân ảnh nhỏ bé lướt qua những thân cây hệt như một con báo săn. Đi đến đâu, những sợi dây leo xanh biếc quanh đó đều bị luồng sáng xanh nhạt ngăn cản, héo rũ, không còn tiếp tục vươn dài. Hình ảnh này làm cả đám người đứng nhìn kinh ngạc vạn phần, dị năng hệ mộc bậc không, thật sự cường đại đến vậy sao?
Nhìn bóng dáng Liên Kỳ Quang, ánh mắt Quý Sĩ Lâm lóe sáng, ẩn sâu trong đó là một mạt ngoan lệ.
Một khi anh cùng Liên Kỳ Quang trở thành bạn đời, có Liên Kỳ Quang trợ giúp, anh còn phải sầu lo hết thảy không thuộc về mình nữa sao?
Đến khi đó, Quý gia, trong mắt anh, có là gì! !