Chương : Nếu như là Phó Diệc Phàm
“Để dì và Tống Vân Thùy không khua môi múa mép trước mặt bố tôi, bây giờ tôi lập tức mang Lốc Xoáy đi” Tân Sơ Hạ đứng dậy, tức giận nói với Tống Thiên Thanh.
Sau đó cô ngồi xổm xuông vừa vuốt ve đầu Lốc Xoáy vừa mỉm cười nói: “Lốc Xoáy, em ở đây chờ chị một lát, chị lên thu dọn hành lý rồi lập tức xuống ngay”
Lốc Xoáy có vẻ hiểu liền “Gâu” một tiếng.
Tân Sơ Hạ vui vẻ trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Cô muốn dọn ra khỏi nhà, Tống Thiên Thanh một câu giữ lại cũng không nói.
Dù sao bà ta cũng không mong muốn cô ở lại cái nhà này.
Bời vì chỉ cần cô ở nhà, bà ta sẽ nịnh nọt cô, Tống Thiên Thanh cũng cảm thấy như vậy thật mệt mỏi.
Tân Sơ Hạ cũng có thể nhìn ra, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và dắt Lốc Xoáy rời khỏi nhà họ Tân.
Căn nhà bị cháy hiện đang trong quá trình sửa chữa nên cô không thể ở đó, chỉ có thể mang Lốc Xoáy đến phòng thí nghiệm ở tạm.
Mấy ngày tiếp theo, Lốc Xoáy rất nhanh đã quen với những người trong đội, trở thành niềm vui cho đội, cấp dưới của cô vô cùng hứng thú với Lốc Xoáy.
Ngoãn ngoãn như một chú cún nhỏ, không hề nghịch ngợm quấy phá.
Lúc Tân Sơ Hạ cảm thấy mệt mỏi, sẽ ngồi ở bậc thang ngoài phòng thí nghiệm, hai tay chống lên má ngẩn ngơ.
Lốc Xoáy sẽ tự giác đi đến gốc cây trong rừng nhân tạo để đi vệ sinh, không cần cô phải trông nom.
Đúng lúc này, Lốc Xoáy chạy ra từ bụi cỏ trong miệng còn ngậm một cục bông gòn trắng gì đó.
Tân Sơ Hạ nhìn thấy là một chú thỏ, tưởng Lốc Xoáy cắn nó chết, ai ngờ Lốc Xoáy vừa dặt con thỏ lên đùi cô, nó liền “Tạch” một cái nhảy dựng lên chạy mất.
Lốc Xoáy lập tức đuổi theo, mang con thỏ quay trở lại làm cho cô cười vui vẻ.
Tân Sơ Hạ nhận lấy con thỏ từ miệng Lốc Xoáy, nhìn thấy con thỏ béo múp, nhịn không được tò mò hỏi Lốc Xoáy: “Không phải em muốn chúng ta có thêm cơm ăn đấy chứ?”
Lốc Xoáy sủa lên hai tiếng Tân Sơ Hạ vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lốc Xoáy, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi với nó.
Dù sao cô cũng không thể nghe hiểu ngôn ngữ của chó.
Một người một chó nhìn nhau trong chốc lát.
Tân Sơ Hạ ôm con thỏ đứng dậy quay về phòng thí nghiệm.
Lốc Xoáy yên vị ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn cô với vẻ tò mò.
Đợi khi Tân Sơ Hạ đi ra, cô mang con thỏ thả đi, chỉ để lại một dúm lông thỏ trắng trên tay.
Sau đó cô đi lấy dụng cụ, ngồi trên bậc thềm, làm một chiếc vòng cổ có quả cầu nhỏ và đôi bông tai từ lông thỏ trắng.
Tân Sơ Hạ treo quả cầu lông thỏ lên cổ Lốc Xoáy và đôi bông tai lên cho mình, cười nói: “Lốc Xoáy, thế nào? Nhìn được không?”
Trước mặt Tân Sơ Hạ, Lốc Xoáy thè lưỡi quẫy đuôi mừng rỡ.
Đúng lúc này, di động trong túi vang lên.
Tân Sơ Hạ lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là bố cô Tân Vũ Bảo đã chiến tranh lạnh mấy ngày, bật dậy vui vẻ nghe điện thoại.
“Bố!” Tiếng cô trong trẻo nói vào điện thoại.
Tân Vũ Bảo trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Bố định mời Phó Diệc Phàm tới ăn cơm tối, con cũng về cùng ăn đi: “Nếu như là Phó Diệc Phàm thì con không đi đâu, tránh cho dì Tống của bố còn có Tống Vân Thùy nói con không biết điều” Tân Sơ Hạ không suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng.
“Lần này không có dì Tống, cũng không có Vân Thùy. Chỉ có ba người bố với con và Phó Diệc Phàm” Giọng nói Tân Vũ Bảo trong trẻo mà lạnh lùng.
Tân Sơ Hạ không khỏi nghi ngờ hỏi lại: “Bố, không có chuyện gì sao bố mời Phó Diệc Phàm ăn cơm, còn gọi con đến ăn chung nữa”