Chương : Người quen phía sau làm
Sân bay quốc tế thành phố L.
Sau khi Luss đỗ xe ổn thỏa xong mới trực tiếp nhảy ra khỏi ghế lái, đi vòng qua đầu xe mở cửa cho Tân Sơ Hạ.
Lúc này, đằng sau chiếc xe thể thao của bọn họ là một chiếc xe hơi sang trọng đang đỗ.
Tân Sơ Hạ xuống xe, chủ động giúp Luss hạ hành lý phía ghế sau xuống.
“Lần này là bởi vì chỉ điểm của ông .Joe nên anh mới vội vàng bay.
đến Mỹ sao?” Tân Sơ Hạ hỏi.
Luss đắc chí nói ây không phải đều là phúc cô mang đến sao?”
“Vậy sau này nếu có cơ hội, anh cũng đến thành phố Cung Huy mở quán bar đi?” Tân Sơ Hạ đề nghị nói.
Luss cười nói: “Đợi đến lúc có cơ hội nhất định sẽ đi”
“Tôi ở đây chờ anh đết “Ừ, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải vào đăng ký đây” Luss nói tiếp.
Tân Sơ Hạ gật gật đầu, cô vẫy tay chào tạm biệt Luss: “Trên đường chú ý an toàn”
Tân Sơ Hạ mỉm cười.
“Chiếc xe đằng sau kia vẫn luôn đi theo chúng ta, cô có thể đi qua đó xem sao, có khi lại là người quen đấy” Luss hơi cúi người, ghé sát tai Tân Sơ Hạ và nói nhỏ.
Trong chiếc xe đăng sau, Phó Diệc Phàm vừa quan sát Luss ghé tai Tân Sơ Hạ nói thầm, vừa nhấn nút nhận cuộc gọi trên tai nghe.
Là điện thoại của cấp trên gọi tới.
“Cục cảnh sát báo tin lại, phía bên nhà hàng Tây kia vẫn chưa có.
động tĩnh gì. Nếu như phán đoán của cậu không sai vậy thì chúng tôi nghi ngờ bên trong cục cảnh sát có nội gián, đã giao cho bọn họ có trách nhiệm âm thầm điều tra”
Âm thanh trong tai nghe đã qua xử lý.
Phó Diệc Phàm chỉ nói một câu: “Đã rõ”
Sau đó lập tức cúp máy.
Vừa nãy ở trên đường, anh nhìn thấy xe của Tân Sơ Hạ và Luss cũng đi cùng chiều với mình, vì thế anh đã lệnh cho lái xe không cần vượt qua mà yên lặng đi sau quan sát hai người bọn họ.
Chạy thẳng một đường không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hoàn toàn không giống tác phong của Hắc Chủ.
Chẳng lẽ phán đoán của anh có sai sót gì sao?
Hay là bởi vì có Tân Sơ Hạ ở đó nên Hắc Chủ mới không dám động thủ?
Rốt cuộc là đoạn nào đã xảy ra vấn đề?
Phó Diệc Phàm nhảm mắt lại, anh đưa tay lên day day ấn đường.
Hiện tại anh cần bình tĩnh.
Có khi nào bức họa tâm lý tội phạm của bên kia gửi đến có sai sót không?
Hắc Chủ không phải là người cực kỳ hung ác?
Hoặc là…
“Bộp bộp bộp”
Tiếng đập cửa từ bên ngoài đã cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.
Phó Diệc Phàm mở mắt nhìn ra ngoài chỗ phát ra tiếng đập cửa.
Chỉ thấy Tân Sơ Hạ đang đứng bên ngoài, khoa tay múa chân ra hiệu hạ cửa kính xe xuống.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới hạ cửa kính xe xuống.
Tân Sơ Hạ nhìn thấy người ngồi trong xe là anh, bèn mỉm cười và nói: “Phó Diệc Phàm, đúng thật là anh này. Vẫn may tôi không nhận nhầm xe”
Chiếc xe anh đang ngồi cũng chính là chiếc xe anh đưa cô về lâu đài Karl ngày hôm đó.
Vừa nãy có Luss nhắc nhở cô mới biết anh vẫn đi theo hai người bọn họ.
“Có việc gì không?” Phó Diệc Phàm nhìn thấy cô, nét mặt không thay đổi chút nào, giọng nói cũng rất lạnh lùng.
Tân Sơ Hạ cảm thấy hơi xấu hổ. Vốn dĩ muốn hỏi tại sao anh lại đi theo cô, nhưng lời nói ra đến miệng lại bị nuốt quay về.
€ô cười gượng sửa lại miệng: “Không có chuyện gì cả, đến chào hỏi anh một câu thôi” Sau đó cô lại nhìn đến chỗ bả vai anh và quan tâm hỏi: “Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?”
“Tôi không bị thương” Phó Diệc Phàm thản nhiên đáp lại.
Tân Sơ Hạ sửng sốt, thấy thái độ của anh đối với cô lạnh nhạt như: vậy, ngay cả một nụ cười cũng không có, trong lòng đột nhiên thấy hơi uất nghẹn rồi nói: “Vậy anh đi theo tôi một đường từ nhà hàng Tây đến sân bay, thật sự không có gì khác muốn nói với tôi sao?”