Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi là anh trai của cậu ấy”
Phó Quân Tiêu trả lời.
Anh trail Nặc Kỳ Anh nhếch miệng, trong khoảnh khắc đó tự dưng không biết nói gì nữa.
"Cô và Quân Bác rốt cục là có quan hệ gì?" Phó Quân Tiêu lại hỏi, giọng nói quen thuộc này, anh nhớ rất rõ, lần trước, cô đã nói cố là trợ lý của Quân Bác.
Nặc Kỳ Anh trầm mặc, vẫn chưa biết trả lời anh về vấn đề này như thế nào, bởi lẽ, nếu Phó Quân Bác báo cho người nhà biết rằng anh ta đã kết hôn, chắc chắn anh trai anh ta sẽ không hỏi cô như vậy! Giọng nói của người phụ nữ này, không chỉ giống với giọng nói của Hoài Lan như đúc, mà còn giống hệt với giọng nói vảu Tạ Liên.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng đã tin rằng trên đời này lại có những người rõ ràng không liên quan gì đến nhau lại có thể có giọng nói giống nhau đến khó phân biệt được đến như vậy.
Nghe đến đó, Nặc Kỳ Anh luống cuống cúp điện thoại.
Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, cô vẫn biết chừng mực của mình.
Sau khi Phó Quân Bác trở về, nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang cầm điện thoại di động của mình trên tay, đột nhiên trở nên căng thẳng.
Phó Quân Tiêu sau đó đưa điện thoại di động cho Phó Quân Bác trước, cười nham hiểm: "Có người phụ nữa tên là Kỳ Anh gọi điện cho em hỏi em trưa nay có về nhà ăn cơm hay không đó!" "À" Phó Quân Bác nhận lấy điện thoại, khóe miệng miên cướng nở một nụ cười tươi.
Về việc của Phó Quân Bác, Phó Quân Tiêu vẫn chưa hỏi gì nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình của Quân Bác chính là như vậy, chuyện gì mà anh ta không muốn nói, dù có hỏi đi hỏi lại, anh ta cũng không nói.
Ở nhà, Nặc Kỳ Anh đã chuẩn bị hai phần cơm trưa, nhưng cuối cùng lại chỉ có một mình cô ăn.
Buổi tối cũng vậy.
Phó Quân Bác sớm đi đêm về, sau khi tình trạng một mình cô đơn này tiếp diễn thêm một tuần, Nặc Kỳ Anh quyết định sẽ quay lại trường để tiếp tục việc học tập.
Khi cô gọi điện báo cho anh ta về chuyện này, Phó Quân Bác đã bảo trợ lý của anh ta Triệu Bân mang báo cáo thực tập về nhà cho cô.
Chuyện kết hôn, ngoại trừ hai người bọn họ, tạm thời chỉ có thêm Triệu Bân biết nữa.
Nặc Kỳ Anh sắp xếp đồ đạc vào va ly, cầm báo cáo thực tập mà Triệu Bân mang đến, gọi điện thoại cho Đường Vãn Kiều xin nghỉ dài hạn, chuẩn bị trở về Đại học Cung Huy ở thành phố Cung Huy học tập.
Trước đó Phó Quân Bác cũng giúp cô đặt vé tàu đi cao tốc trở về thành phố Cung Huy, nhưng người thật sự tiễn cô ra ga tàu cao tốc cũng chỉ có Triệu Bân mà thôi.
Ở trong xe của Triệu Bân, Nặc Kỳ Anh ngồi bên ghế lái phụ không kiềm chế được hỏi Triệu Bân về chuyện của Phó Quân Bác.
"Quân Bác anh ấy...
Thời gian gần đây, có phải anh ấy có rất nhiều việc cần giải quyết không vậy?" Nặc Kỳ Anh thử hỏi.
Triệu Bân một bên vừa lái xe, một bên vừa gật đầu trả lời: "Dạo này trong công ty có thể nói là bận tối mặt tối mũi, bởi vì cậu chủ lớn thực sự đã trở lại, là một người rất có tham vọng! Chúng tôi cũng chỉ là cấp dưới, cũng chỉ có thể nghe chỉ thị từ bên trên, ngoan ngoãn làm theo, nhiều việc quá...Thế là phải tăng ca thôi!" "Cậu chủ lớn" mà Triệu Bân nói đến chắc chính là Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu có tham vọng làm cho tập đoàn Phó thị phát triển thịnh vượng nên không ngừng mở rộng phạm vi kinh doanh, đầu tư vào nhiều dự án lớn.
Nặc Kỳ Anh cũng không biết rõ thực hư bên trong chuyện này như thế nào, chỉ có thể nghe