Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Đồng Kỳ Anh và Tô Hoài Lan đã đồng thời tiến hành tự đánh giá.
Quả nhiên Đồng Kỳ Anh giống như những lời mà các giáo viên đã nói, thi đỗ vào một trường đại học là việc hoàn toàn không có vấn đề.
Về phần Tô Hoài Lan thì miễn cưỡng mới vượt qua được điểm chuẩn của học viên thuộc Đại học Cung Huy.
Hơn nữa đến lúc đó còn phải nhờ ông cụ Phó đi tìm quan hệ mới được.
Hôm nay, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc Đồng Kỳ Anh mong Phó Quân Bác có thể đón cô về nhà, nhưng sự mong đợi của cô vẫn không thành.
Phó Quân Bác đã trả lời tin nhắn của cô, kêu cô tự ngồi tàu cao tốc hoặc đi máy bay về thành phố Thuận Canh.
Khoảng cách giữa thành phố Thuận Canh và thành phố Cung Huy cũng không tính là xa, đi xe chỉ mất khoảng hai giờ là có thể tới.
Đồng Kỳ Anh đã thu dọn hành lý, sau khi chào tạm biệt với ông cụ Phó và bà Lãnh, cô dự định tự mình trở về thành phố Thuận Canh.
Tô Hoài Lan thì bởi vì sợ hãi Phó Quân Tiêu nên nhất quyết muốn ở lại với bà Lãnh và ông cụ Phó trong trang viên lớn của nhà họ Phó.
Trong lòng cô ta nghĩ bản thân phải ở cạnh hai tòa núi lớn này thì Phó Quân Tiêu sẽ không làm gì được.
Cũng đúng, chỉ cần Tô Hoài Lan yên phận đợi ở trang viên nhà họ Phó, không đi trêu chọc Đồng Kỳ Anh thì Phó Quân Tiêu tạm thời sẽ không “giải quyết”
cô ta.
Trong lòng Tô Hoài Lan vô cùng biết rõ toàn bộ trái tim của Phó Quân Tiêu đều đặt trên người Đồng Kỳ Anh.
Hôm nay, Đồng Kỳ Anh trở thành em dâu của Phó Quân Tiêu.
Anh sẽ không dám có suy nghĩ không an phận đối với Đồng Kỳ Anh nữa.
Nhưng vì không muốn bị người khác trách móc nên anh dứt khoát đem Tô Hoài Lan làm vỏ bọc.
Phó Quân Tiêu thận trọng đến vậy chỉ vì muốn bảo vệ Đồng Kỳ Anh chu toàn.
Đồng Kỳ Anh kéo hành lý vừa ra khỏi cửa chính trang viên nhà họ Phó.
Một chiếc xe việt dã màu đen ngang ngược dừng lại ở trước mặt cô.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy chiếc xe này rất quen mắt.
Lúc đưa mắt nhìn chỉ thấy cửa kính xe của hàng ghế sau hạ xuống, bên trong xe truyền đến giọng nói của Phó Quân Tiêu.
“Lên xe”
“Anh cả?”
“Nhanh lên xe.”
“Tự em..”
“Đồng Kỳ Anh, em muốn anh ép em lên xe phải không?”
Mệnh lệnh không thể chống lại của anh khiến Đồng Kỳ Anh như hít phải ngụm khí lạnh.
Lúc này, một người tài xế bước xuống từ ghế lái mặc áo tây trang màu đen và mang giày da.
Ông chạy chậm đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, sau khi thay Đồng Kỳ Anh mở cửa xe lại cầm theo hành lý của Đồng Kỳ Anh đi ra hộp xe phía sau.
Đồng Kỳ Anh mím chặt môi, cô vừa lên xe với khuôn mặt không hài lòng liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Phó Quân Tiêu ở bên cạnh: “Là Quân Bác kêu anh tiện đường đưa em về thành phố Thuận Canh”
Biết được là ý của Phó Quân Bác, Đồng Kỳ Anh không kiềm lòng khẽ nhấc khóe miệng lên.
Phó Quân Tiêu liếc nhìn Đồng Kỳ Anh, thấy nụ cười trên khóe miệng cô.
Mặc dù rất vui nhưng cũng rất đau.
Chỉ khi nhắc đến em trai anh thì cô mới hiện ra nụ cười từ tận đáy lòng.
Xem ra cô thật sự yêu em trai của anh rồi.
Vì sao người cô yêu không phải anh?