Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu Thập muốn gặp cô."
Người đàn ông cẩn thận nói.
Đồng Kỳ Anh vừa nghĩ đến "Cậu Thập" này thì hai gò má của cô bất giác đau âm ỷ.
"Cậu Thập" rất hung dữ, ngay cả phụ nữ cũng sẽ đánh! Khóe miệng Đồng Kỳ Anh co rụt lại, vẻ mặt cô không tình nguyện đi theo người đàn ông này đi gặp cậu Thập.
Cậu Thập đang ngồi trong phòng VỊP tốt nhất của quán rượu Thanh Tân.
Lúc này, người phụ nữ đang hát trên sân khấu là người mới đến, cô ta cũng mang mặt nạ che mặt.
Tóm lại, Đồng Kỳ Anh không biết người phụ nữ trên sân khấu nhưng cô cảm thấy người phụ nữ này hát còn không hay bằng cô.
"Cậu Thập, cô Đồng đến rồi”
Người đàn ông cung kính thông báo.
Cậu Thập giơ tay lên, cấp dưới của anh ta lần lượt lui ra ngoài.
Trước đây, Đồng Kỳ Anh còn cảm thấy cậu Thập này rất giống Phó Quân Tiêu.
Nhưng hiện tại, cô lại thấy hai người họ quả thực là một trời một vực.
Phó Quân Tiêu một thân chính trực, mà cậu Thập này lại là một thân tà khí.
"Ngồi đi" Cậu Thập giọng điệu lạnh nhạt chào đón.
Đồng Kỳ Anh mím môi, cả người không được tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Tròng phòng chỉ có hai người cô và Cậu Thập, xung quanh còn có những vị khách nói chuyện ồn ào nhưng lại không ảnh hưởng tới bầu không khí nghiêm túc giữa hai người họ.
"Tôi nghe Nhã Uyên nói, cô là bạn tốt nhất của cô ấy.
Hai người sao lại quen biết nhau?" Cậu Thập lười biếng dựa lưng vào sô pha, giọng điệu lãnh đạm hỏi.
Đồng Kỳ Anh vẫn luôn ngồi ngay ngắn, hai tay khoanh lại để trên đầu gối, nghiêm túc trả lời: “Nhã Uyên không nói với anh sao?" Mối quan hệ giữa Nhã Uyên và người đàn ông này thật hời hợt.
Vậy mà anh ta không biết cô và Nhã Uyên quen biết nhau thế nào.
"Chỉ là muốn nghe lời kể của hai người thôi!" Cậu Thập lắc rượu đỏ trong chiếc ly đang cầm trên tay.
Anh ta vẫn mang chiếc kính che mặt cao cấp, gọng kính dưới ánh đèn ấm áp của quán rượu Thanh Tân nổi lên một ngôi sao nhỏ nhoi.
Trên người của người đàn ông này luôn toát ra hơi thở bí ẩn.
Xuất thân của anh ta, thực lực của anh ta, cô hoàn toàn không biết.
Những lời nói của cậu Thập vào thời điểm này chỉ có thể cho thấy anh ta dường như không tin tưởng những người ở bên cạnh mình.
Nói trắng ra, bệnh đa nghỉ của người đàn ông này rất nghiêm trọng.
Đồng Kỳ Anh cũng không vòng vo với cậu Thập, đem đầu đuôi câu chuyện gặp gỡ giữa cô và Nhã Uyên nói ra.
Sau khi cậu Thập nghe xong, không biết vì sao khóe miệng hơi nhếch lên.
Đồng Kỳ Anh không thể suy đoán được suy nghĩ của người đàn ông này.
Chẳng qua cô có thể khẳng định Nhã Uyên cũng nói như vậy với anh ta.
"Nếu cô đã là em gái của Anh Ninh.
Vậy sau này khi cô gặp tôi nên gọi tôi là 'anh rể'.
Đây là phương thức liên lạc của tôi, cô có việc gì khó khăn thì đều có thể liên lạc với tôi" Cậu Thập vừa nói vừa lấy trong túi ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh do dự một lúc mới đưa tay lên nhận tấm danh thiếp.
Cùng lúc đó trong đầu đột nhiên nhớ lại lời nói Lý Nhã Uyên nói với cô.
Nhã Uyên hình như hy vọng cô trở thành em gái của cái người tên là Anh Ninh...
"Tôi tại sao phải gọi anh là 'anh rể? Anh Ninh