Đồng Kỳ Anh chính là như vậy, chỉ cần nhận được điện thoại của người lạ, cô sẽ lễ phép chào hỏi.
Bao năm qua, cô thật sự không hề thay đổi. “Kỳ Anh, là chị Hoài Lan” Tô Hoài Lan nghẹn ngào nói.
Đồng Kỳ Anh nhất thời khó chịu hỏi: “Tại sao chị lại có số điện thoại của em?”.
“Chị hỏi Phó Quân Bác” Tô Hoài Lan buồn bã trả lời.
“Được thôi! Chị tìm em có chuyện gì không?” Đồng Kỳ Anh vẫn buồn bực như cũ hỏi.
Tô Hoài Lan ưu thương nói: “Kỳ Anh, em đến thăm chị, được không? | Chị thật sự rất cô đơn... thật sự rất cô đơn..”.
“Chị cô đơn? Là ý gì?” Đồng Kỳ Anh nghi hoặc hỏi.
Tô Hoài Lan trực tiếp giải thích:
“Kỳ Anh, lần trước tại nhà riêng của Quân Tiêu gặp được hai tên côn đồ, ép chị giao ra chìa khóa vàng, thật sự là do ông nội Lãnh thiết kế tất cả là ông nội Lãnh muốn thăm dò em”
“Em biết” Đồng Kỳ Anh lạnh nhạt nói.
Tô Hoài Lan tiếp tục nói: “Những lời nói làm em tổn thương, thật ra là do ông nội Lãnh bắt chị nói như vậy. Ông ta là vì để chị thăm dò em”
“Ông nội là đang thăm dò cả hai chúng ta”
Đồng Kỳ Anh vẫn điềm nhiên trả lời, cô thật sự không hiểu, Tô Hoài Lan đến thời khắc này còn muốn giảo biện nữa rốt cuộc là tại sao..
“Kỳ Anh, những lời nói làm em tổn thương, thật sự không phải là ý định của chị. Hơn nữa, nếu như hôm nay, ông nội Lãnh nhốt chị vào biệt uyển rồi.
Không cho chị giao tiếp với thế giới bên ngoài, cũng không cho phép người ngoài liên lạc chị, còn không có phép chị gặp mặt Quân Tiêu... chị, đến cả gọi một cuộc điện thoại cho em còn phải... Huhu”
Tô Hoài Lan vừa nói xong liền khóc nấc lên. Đồng Kỳ Anh cau chặt mày.
“Kỳ Anh, chị chỉ có một người bạn là em... bạn bè của chị cũng chỉ có em thật lòng đối xử với chị.
Hai chị em chúng ta là bạn thân nhất với nhau mà. Lúc trước, là chị có lỗi với em. Nhưng bây giờ... chị cũng đã bị báo ứng. Kỳ Anh, em có thể đến thăm nói chuyện với chị được không? Chị thật sự sắp bị nhốt đến điên rồi... Huhu... Kỳ Anh cầu xin em đó, cầu xin em.”
Tô Hoài Lan cầm điện thoại khóc đau đớn, quản gia Lưu kế bên không nhìn nổi nữa, chỉ đành lấy khăn giấy đưa cho cô ta.
“Tô Hoài Lan, chị lại muốn chơi trò gì nữa đây?” Đồng Kỳ Anh không kiên nhẫn hỏi.
Tô Hoài Lan xì mũi, trả lời: “Kỳ Anh, chị không có bày trò gì hết, chị chỉ muốn em đến đây thăm chị, có được không?
Chị bị nhốt trong đây gần. hai tháng rồi không thể ra đường, cũng không có ai bằng lòng đến thăm chị. Hơn nữa, chị với em nói về Phó Quân Bác, chính là chuyện của Phó Quân Bác và ông nội Lãnh”.
Vừa nhắc đến chuyện của Phó Quân Bác, bên đầu điện thoại này, Đồng Kỳ Anh cắn môi, trong lòng do dự một lúc mới hỏi:
“Bây giờ chị đang đâu?”.
“Biệt Uyển Quốc Lâm của thành phố Cung Huy.”
Tô Hoài Lan nghẹn ngào nói:
“Em đến trung tâm thành phố, chị cho người đi đón em. Chuyện liên quan đến Phó Quân Bác, chuyện này em nhất định phải biết”
“Không thể nói trong điện thoại sao?” Đồng Kỳ Anh cau cau mày. Tô Hoài Lan yếu ớt trả lời:
“Trong điện thoại khó nói rõ được”.
Đồng Kỳ Anh do dự hồi lâu sau đó mới đồng ý yêu cầu đi gặp Tô Hoài
Lan.
Cô đúng hẹn đi đến trung tâm thành phố, bị người Tô Hoài Lan phái đến đưa đến cửa của Biệt Uyển Quốc Lâm mà cô ta nói, sau khi ấn chuông cửa kế bên, lúc đi ra mở cửa cho cô là một người đàn ông trung niên tóc bạc.
“Cô.” Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi.
Lúc này, Tô Hoài Lan vội vàng chạy ra khỏi phòng mở cửa cho Đồng Kỳ Anh.
“Chú Lưu, đây là bạn thân của tôi, cũng chính là cô hai của nhà họ Phó” Tô Hoài Lan giới thiệu.
Chú Lưu lập tức gật đầu chào hỏi với Đôgng Kỳ Anh: “Cô hai, xin chào!”
“Xin chào” Đồng Kỳ Anh lễ phép gật đầu.
Tô Hoài Lan lập tức kéo Đồng Kỳ Anh vào trong phòng. | Quản gia Lưu không có nghi hoặc, chỉ là tò mò, tại sao Tô Hoài Lan sau khi chỉnh dung lại giống cô hai nhà họ Phó y đúc?
Ông ta chỉ biết mình đã nhận nhầm người, chỉ không biết những chuyện phát sinh sau này.
Sau khi vào phòng, Đồng Kỳ Anh nhìn thấy trên tường treo nhiều huân chương quan công, trong khi còn chưa xem hết, bị Tô Hoài Lan kéo đến phòng ngủ lầu hai.
“Kỳ Anh, em có thể đến thăm chị, chị rất vui mừng.” Tô Hoài Lan đột nhiên ôm lấy Đồng Kỳ Anh, cảm kích nói.
Mà ở cửa phòng, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc tây trang màu đen, làm cho Đồng Kỳ Anh bị dọa một trận.
“Xin lỗi, cô gái này, đã mạo phạm rồi, tôi phải lục soát trên người cô” Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Đồng Kỳ Anh khó hiểu nhìn về phía Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan khóc đỏ cả mắt, ấm ức nói:
“Đây là ông nội Lãnh sắp xếp đó, chỉ cần là người đến gần chị, đều phải soát người xem có mang theo vật cấm không?”
“Được thôi!”
Đồng Kỳ Anh chỉ đành giơ hai tay, rộng rãi để cho người phụ nữ đó kiểm tra người.
Sau khi người phụ nữ đó xác nhận Đồng Kỳ Anh không có mang theo vật thể nguy hiểm, liền quay người rời đi.
Tô Hoài Lan nói:
“Nhìn đi! Em cũng thấy rồi đó, chị thật sự bị giam lỏng rồi”.
"Ông nội tại sao muốn giam lỏng chị?” Đồng Kỳ Anh khó lòng hiểu rõ hỏi.