Cô xuất thân từ nơi này, dạo một vòng thành phố ồn ào tấp nập, rồi cuối cùng cũng trở về đây.
Bà ngoại, Kỳ Anh của bà đã trở về rồi đây, bà có vui không? Giờ phút này trái tim Đồng Kỳ Anh đã lặng nước.
Ngày hôm sau, tại tòa nhà cao ốc tập đoàn Phó Thị ở thành phố Thuận Canh.
Lạc Minh Ánh đặt một tách trà đen mới pha lên bàn Phó Quân Tiêu.
Trước giờ anh luôn bước vào văn phòng đúng giờ giờ phút. Sau khi treo áo vét lên, sẽ xắn tay áo sơ mi trắng, ngồi xuống ghế của ông chủ và nhấp một ngụm trà đen.
Đúng tám giờ, sẽ bắt đầu công việc.
Kể từ khi biết về thân thể của Phó Quân Tiêu, Lạc Minh Anh không còn đối xử tùy tiện với Phó Quân Tiêu như trước nữa.
Đến lúc cần tiết chế thì cô ta vẫn biết tiết chế.
Sau khi được Nhiên Hoàng Minh huấn luyện, từ thưởng thức rượu đến khiêu vũ xã giao, từ tùy cơ ứng biến đến phát huy ngay tại chỗ, trong vòng chưa đầy hai tháng, Lạc Minh Ánh đã trở thành thư ký "toàn năng" của Phó Quân Tiêu.
Có một số việc mà Trịnh Minh Hâm không làm được thì nữ thư ký "toàn năng" này có thể làm một cách dễ dàng.
“Buổi trưa, anh có hẹn tổng giám đốc Trường của “Hưng Thịnh” đi ăn tối ở chỗ cũ” Lạc Minh Anh cầm lấy chiếc máy tính bảng nhỏ gọn mà Phó Quân Tiêu đã đưa cho cô ta, báo cáo tỉ mỉ cho Phó Quân Tiêu lịch trình hôm nay của anh.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi: "Tình hình hợp đồng dự án của tổng giám đốc Trương thế nào?"
“Tổng giám đốc Trương nói rằng sẽ làm anh hài lòng” Lạc Minh Ánh mỉm cười, đều là nhờ cô ta đã nói cho mỏi miệng mới khiến tổng giám đốc Trương chấp nhận những điều kiện mà Phó Quân Tiêu đề xuất.
"Việc đòi khoản thanh toán cuối cùng của “Thụy Vinh” sao rồi?"
"Bộ phận kế toán nói rằng % cuối cùng sẽ được thanh toán trước khi cuối năm, không xuất hóa đơn mà sẽ chuyển tiền mặt vào tài khoản"
“Nếu trước cuối năm họ thất hứa, hãy cho dừng hoạt động tất cả thang máy trong tòa nhà của họ” Khi nói về chuyện quan trọng, Phó Quân Tiêu hoàn toàn thẳng thắn.
Lạc Minh Ánh cười cứng đờ đáp lại: "Dạ vâng ạ" Những quản lý cấp cao của Thụy Vinh sống ở tầng , thang máy dừng hoạt động, nếu họ không thanh toán số tiền còn lại, thì mỗi ngày đều sẽ phải leo cầu thang bộ.
Và tổng giám đốc Phó của cô ta, thực sự cũng không thiểu số tiền này, chỉ là anh không thích những người làm ăn mà không coi trọng chữ tín mà thôi!
Thực ra, đã đến lúc phải dạy cho những người mua không trung thực một bài học.
"Tối nay tôi còn một buổi hẹn dùng cơm phải không?" "Ông cụ Phó đã sắp xếp để con gái của thị trưởng xem mắt anh"
Trong thời gian sư phụ Trịnh Minh Hâm xin nghỉ phép, Lạc Minh Ánh trở thành thư ký chưa đầy hai tháng mà đã trở thành cánh tay đắc lực của anh.
Phó Quân Tiêu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, sắc mặt nghiêm nghị. "Giúp tôi nghĩ ra một lý do".
“Anh trai, anh không muốn đi sao?” Nghe xong lời này, trong lòng Lạc Minh Anh có chút vui mừng, nhưng bình tĩnh lại không lộ ra vẻ gì.
Những lúc riêng tư, cô ta vẫn gọi anh là anh trai.
Cô ta đã quen gọi như vậy và anh dường như cũng quen với cách xưng hô này.
".." Phó Quân Tiêu chỉ lạnh lùng liếc nhìn Minh Ánh. Lạc Minh Ánh ngay lập tức hóm hỉnh trả lời: "Vậy thì tôi sẽ nói với ông cụ Phó... anh phải tới Hải Vân đột xuất để kiểm tra công việc của công ty con?"
"Được."
“Nói rằng anh phải ở lại Hải Vân một đêm, ngày mai mới trở về Thuận Canh?” Lạc Minh Ánh nhanh chóng nói một cách chi tiết.
“Ừ” Phó Quân Tiêu cũng đồng ý.
"Sau đó, nói rằng tháng này anh rất bận rộn, nếu cần... gửi một bản lịch trình thêm mắm thêm muối vào cho ông cụ Phó qua fax?" Cách làm này là sư phụ Trịnh Minh Hâm đã dạy cô ta.
Có vẻ như trước đó, Phó Quân Tiêu đã yêu cầu Trịnh Minh Hâm làm rất nhiều việc tương tự.
Không biết tại sao, Phó Quân Tiêu càng từ chối những mai mối kia, Lạc Minh Ánh càng vui.
“Được rồi” Phó Quân Tiêu nhàn nhạt trả lời.
“Vậy thì, nếu ông cụ Phó sai người dẫn cô gái kia đến văn phòng làm việc tìm anh thì phải làm sao?” Lạc Minh Ánh thậm chí đã nghĩ đến điều này, đề phòng là trên hết.
“Tùy cô làm sao ngăn chuyện này là được.” Phó Quân Tiêu khẽ nói nhẹ nhàng.
Lạc Minh Ánh nhướng mày, không nhịn được trêu đùa: "Hay là, khi cô gái kia tới cửa, anh trai anh hãy ép tôi vào bàn, hoặc là trên sô pha cũng được, nói chung chỉ cần làm cho cô ấy hiểu lầm, thấy khó mà rút lui, ép tôi sao cũng được! Tổng giám đốc và thư kí mà! Không để cho tin tức tình ái rối ren nào được tung ra, đúng là không xứng với những lời đồn đại ở bên ngoài. Anh trai, anh nói xem có đúng không?"
“Cô rảnh lắm sao?” Đôi mắt đen láy có thể mê hoặc bất kỳ người phụ nữ nào của Phó Quân Tiêu lúc này lại toát ra vẻ lạnh lùng.
“Được thôi! Tôi sẽ nghĩ cách khác để ngăn chuyện này lại!” Biết rằng trò đùa hơi quá đáng, Lạc Minh Ánh nghiêm túc nói.
Tóm lại, cô ta đã nghĩ cách, tìm đủ mọi lí do, để anh không cần đi gặp con gái thị trưởng, cũng không cho con gái thị trưởng đến gặp anh.
Hôm đó, khi biết Phó Quân Tiêu đang trả lời một cuộc gọi riêng tư, Lạc Minh Ánh chuẩn bị rời văn phòng của anh sau khi hoàn thành công việc, nhưng anh lại ra hiệu cho cô ta ở lại, nên cô ta phải đứng ở trước bàn làm việc của anh và chờ đợi.
“Quân Tiêu, ông nội không muốn cháu tự làm khổ mình bên cạnh Đồng Kỳ Anh!” Đó là tiếng gọi riêng tư của ông nội Phó Hoằng Khôn.