Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy cô làm đi!” Tôn Lệ Á nghiêng đầu.
Nặc Kỳ Anh hơi cúi người, rôi cầm dữ liệu rời
khỏi phòng làm việc của Tôn Lệ Á.
Trong gian buông nhỏ cạnh cửa sổ, Nặc Kỳ
Anh lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc, cẩn thận lật
xem thông tin Tôn Lệ Á vừa đưa cho cô.
Văn phòng chủ tịch tương đối lớn, hơn nữa
còn phải là khu phức hợp, cơ sở vật chất phải đây
đủ, phong cách không được hoài cổ, càng hiện
đại càng tốt.
Sau khi xem hết một lần, Nặc Kỳ Anh mới phát
hiện, yêu cầu mà đối phương đưa ra tổng cộng có
mười trang!
"Ài.." Nặc Kỳ Anh phải thở dài ngao ngán, có
vẻ như phó phòng Tôn đã đưa cho cô một đơn
hàng khá hóc búa.
Lúc đầu khi ở văn phòng phó phòng Tôn, cô
không coi kỹ lắm, bây giờ xem lại, cảm thấy bản
thân đúng là đang tự đào hố nhảy xuống mà.
Chủ tịch tương lai của tập đoàn Phó thị, yêu
cầu cũng thật lãm!
Nặc Kỳ Anh vắt óc nghiên cứu tài liệu trong
ba ngày trước khi nộp giấy xin phép nghỉ cho Tôn
Lệ Á, rồi mang theo các dụng cụ vẽ tranh đến tòa
nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó thị.
Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó thị
cách tòa nhà công ty Địa Trí không xa, nhưng nó
hoành tráng hơn công ty Địa Trí nhiều, hơn nữa
còn nằm ở trung tâm thành phố, có một ga ra ba
tâng dưới lòng đất, quảng trường rộng lớn, và một
trung tâm mua sảm trên khối đế năm tầng.
Sau khi Nặc Kỳ Anh đăng ký với bảo vệ ở sảnh
tâng một và xuất trình giấy công tác tạm thời, cô
mới được vào trụ sở của tập đoàn Phó thị.
Có ba thang máy đi lên xếp cạnh nhau, thang
máy VỊP được đánh dấu trên khung cửa ngoài
cùng bên trái.
Nặc Kỳ Anh rất hiểu chuyện, cô đi vào thang
máy dành cho nhân viên ở ngoài cùng bên phải.
Văn phòng của tân chủ tịch ở tâng cao nhất
của tòa nhà, địa chỉ cụ thể đã được ghi rõ trong
thông tin.
Nặc Kỳ Anh nhanh chóng tìm được vị trí văn
phòng tân chủ tịch, ở đó không có cửa kính, vừa
bước vào thì phát hiện đó chỉ là một căn phòng
dạng thô mà thôi.
Tuy nhiên, từ phía đông quay mặt về bên trái
có một cánh cửa sổ sát đất đã hấp dẫn ánh mắt
của cô.
Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài,
nhưng từ bên ngoài thì không nhìn thấy bên trong
được. Phía ngoài là sân thượng, bên cạnh lan can
còn đặt những chậu cây cảnh xanh tươi.
Còn phía đông quay mặt vê bên phải thì là
một ban công hoàn toàn bằng kính.
Nơi này rất tốt, tuy ở trên tâng cao nhất
nhưng bất kể là chiếu sáng hay thông gió, cách
bố trí cửa sổ và cửa ra vào đều rất phù hợp với
phong thủy.
Thấy vậy, Nặc Kỳ Anh bỏ ba lô xuống, lấy bút,
giấy và thước kẻ, đo đạc và bắt đầu lên ý tưởng
thiết kế cẩn thận cho căn phòng trống này.
Bà ngoại từng hy vọng sau này lớn lên cô sẽ
theo học y và trở thành một bác sĩ nổi tiếng. Thế
nhưng cô đã khiến bà ngoại và mẹ cô thất vọng,
bởi vì bố cô, cô bỏ khóa học lại không có thời gian
ôn tập, cho nên, không thể thi vào trường y mà bà
ngoại cô thích, càng không thi đậu trường y mà
mẹ cô mong muốn.
Cô học thiết kế nội thất hoàn toàn là vì cô có
hứng thú trong lĩnh vực này.
Nặc Kỳ Anh rất muốn tiếp tục học liên thông
lên đại học, nhưng mẹ cô không đồng ý, bởi vì,
cho dù trong nhà có tiết kiệm được một chút, mẹ
cô cũng sẽ không lấy ra dùng hết trên người của
cô.
Ngay cả khi cô còn học trung học, cũng đều
là bố cô cầu xin mẹ cô.
Đúng, nếu không có bố, cô thậm chí còn
không được học trung học.
- -------------------