Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

chương 464: cô nào có dụ dỗ anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi Đồng Kỳ Anh kịp nhận ra thì ý thức của cô hơi mơ màng. Bởi vì cô cảm giác được mỗi khi anh cả hôn và yêu thương cô thì lại khiến hai chân cô mềm nhũn, thậm chí trái tim cô tê dại như điện giật.

Ngay khi cảm giác này xuất hiện, Đồng Kỳ Anh cũng không tự chủ được mà còn bất giác ngây ngô cố gắng hôn lại người đàn ông đang ôm cô trong vòng tay.

Hơi thở của Phó Quân Tiêu giống như mùi nước hoa của Pháp mà mọi phụ nữ đều yêu thích nhất, khiến cô nghiện nó sâu sắc và không thể dứt ra được.

Kết quả là nụ hôn mất kiểm soát.

Cuối cùng.

Đồng Kỳ Anh ngồi trên đùi Phó Quân Tiêu, thân thể cô mềm nhũn giống như kẹo bông gòn, hai tay đặt trên bờ vai rộng lớn của người đàn ông và đầu ngón tay vẽ những vòng tròn trên bắp tay cường tráng của anh.

“Anh cả, em muốn kê thêm một cái bàn lớn vào phòng làm việc của anh” Sau khi lý trí của Đồng Kỳ Anh hồi phục thì cô nhìn quanh phòng làm việc và bắt đầu suy nghĩ sẽ đào ngũ.

Phòng làm việc này khá rộng nên nếu kê thêm một cái bàn làm việc nữa cũng sẽ không bị chật.

“Đây là phần thưởng mà em muốn sao?” Phó Quận Tiêu hơi nhướng mày, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường vòng cung.

Và bàn tay to lớn của anh vuốt ve qua lại trên tấm lưng mịn màng của cô.

“Em cũng muốn gấp rút hoàn thành bản thiết kế đồ họa. Đối với thiết kế kết cấu của nhà thi đấu, em phải làm một tính toán tải trọng kết cấu của tòa nhà” Đồng Kỳ Anh nghiêm nghị nói, vừa vô tình một cách cố ý di chuyển thân thể của cô.

Cô vừa chuyển động một chút và muốn nhân cơ hội này để bỏ trốn.

Bàn tay to vốn đang vuốt ve tấm lưng của Phó Quân Tiêu lại đột nhiên trượt tới eo cô, bàn tay to dùng sức ôm chặt cô trong tay anh khiến cô không thể nhúc nhích: “À? Lại muốn trốn hả?”

“Anh cả.”

Anh hạ giọng và đáp lại một cách mơ hồ: “Ừ”.

“Chúng ta đi ngủ thôi, được không?” Đồng Kỳ Anh đặt cằm lên vai trái của Phó Quân Tiêu, nghiêng đầu, gò má ướt đẫm mồ hôi để sau tại anh và khẽ đề nghị.

Vào thời điểm này, có lẽ đã rất muộn...

Ở, đã đến giờ đi ngủ rồi.

Đột nhiên, Phó Quân Tiêu dựa vào lưng ghế, đưa tay lên và đỡ lấy cái gáy của cô.

Xem ra có vẻ như anh đã kết hôn với cô gái mới lớn thích mơ mộng rồi.

Hồng nhạt sao?

Có vẻ Kỳ Anh rất thích màu hồng...

Sau khi Đồng Kỳ Anh trở về phòng ngủ, cô nằm bò lên giường một cái rầm. Có lẽ là do lúc đầu vận động ở phòng làm việc quá dữ dội nên bây giờ khiến cô mềm nhũn, mệt mỏi đến mức não bộ ngừng hoạt động. Cho nên cô đã nhanh chóng đi vào giấc mộng đẹp.

Về phần anh cả có vào phòng ngủ hay không, cô thật sự không biết.

Bởi vì khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.

Nhưng mà cô lan man như nghĩ tới cái gì, đại khái là khi trời tờ mờ sáng thì dường như trên giường đã xảy ra chuyện gì đó.

Tòa nhà tập đoàn Phó Thị.

Trong văn phòng của tổng giám đốc, Lạc Minh Ánh pha một ấm hồng trà bưng lên cho Phó Quân Tiêu. Lúc đó anh mắt của cô ta vô tình nhìn trúng mu bàn tay phải đang cầm bút của anh.

Có hai hàng dấu răng rõ ràng, chưa nói đến có vết máu bầm tím trên đó. Có lẽ lúc bị cắn nhất định là rất đau rồi.

- -------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio