Chương : Điều tả rõ ràng về cô
Ngày hôm sau, Minh Tư Thành cố ý đặt một báo thức, để dậy trước khi Nhiên Mộc Miên thức dậy, còn gọi điện thoại kêu nhân viên phục vụ khách sạn mang bữa sáng đến.
Vì vậy Nhiên Mộc Miên sau khi thức dậy tắm rửa, vừa ra khỏi phòng đã ngửi được hương vị của đồ ăn sáng, cũng bất giác đi về phía phòng khách.
“Sau khi ăn xong bữa sáng, tôi cùng cô đi một địa điểm phong cảnh nổi tiếng ở Bắc Bình” Minh Tư Thành ngồi ngay ngắn ở bàn tra bên kia, sau khi lấy đũa, thì không khách khi bắt đầu ăn.
Cảm giác cô ấy cho anh chính là kiểu không sợ trời không sợ đất, thậm chí có chút không không sợ gì cả, ai cũng không làm khó được cô.
“Cô không sợ tôi có ý nghĩa lệch lạc với cô sao?” Minh Tư Thành cười xấu xa, đùa giỡn nói.
Nhiên Mộc Miên vừa đưa húp một miếng mì ramen, khẽ ngẩng mặt lên trừng Minh Tư Thành một cái, trên gò má xinh đẹp dường như viết hai chữ “anh dám?”
“Cô..” Minh Tư Thành muốn nói lại thôi.
Bởi vì anh phát hiện lúc Nhiên Mộc Miên ăn cơm sẽ không nói nhiều với anh.
Ăn không nói chuyện, ngủ không nói chuyện.
Hoặc có lẽ chính là giáo dưỡng nhà cô chăng.
Sau khi hai người yên lặng ăn xong bữa sáng, Nhiên Mộc Miên đeo một cái cặp nhỏ trên lưng.
Minh Tư Thành không nhịn được nói: “Để tôi đeo cho cô”
“Không cần!”
“Tôi không muốn bị người qua đường nói tôi không ga lăng phong độ” Minh Tư Thành vẫn tìm một lý do như cũ, giành lấy cặp của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên trừng mắt nhìn Minh Tư Thành, sau đó cũng không nói gì nữa.
Hoặc có lẽ sự bầu bạn của Minh Tư Thành, Nhiên Mộc Miên phát hiện, những người đó không bám lấy cô nữa, cũng không có những khách du lịch nam độc thân đến thả thính cô nữa.
Hơn nữa, Minh Tư Thành còn có một tác dụng đó chính là chụp ảnh.
Trong cặp của Nhiên Mộc Miên có gậy tự sướng, chưa có đất dụng võ bởi vì cô rất hài lòng với những tấm ảnh Minh Tư Thành chụp cho cô.
“Anh đã từng học chụp ảnh sao?” Nhiên Mộc Miên hỏi.
“Sở thích riêng mà thôi” Minh Tư Thành điềm nhiên trả lời, nhưng trong lòng đang nói Nhiên Mộc Miên có chính là người khác giới không có quan hệ máu mủ đầu tiên mà tôi chụp hình.
“Ừm, được đó” Nhiên Mộc Miên nhìn điện thoại, những tấm ảnh mà Minh Tư Thành chụp cho cô vô cùng hài lòng gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Nhiên Mộc Miên, Minh Tư Thành cũng vô thức cười theo.
Có lúc anh nhân lúc Nhiên Mộc Miên không để ý Minh Tư Thành lén đổi điện thoại mình chụp hình cho cô.
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại có những hành vi kỳ lạ như vậy.
Đi chơi cả một đoạn, hai người đến cả một bức ảnh chụp chung cũng không có.
Nhiên Mộc Miên không có nhắc đến việc chụp ảnh chung, Minh Tư Thành cũng không nói.
Tất cả địa điểm của Bắc Bình đều đi qua hết, Nhiên Mộc Miên dùng cả thời gian nửa tháng của mình mà ở đây Minh Tư Thành không chỉ trở thành thợ chụp ảnh của cô, hơn nữa còn chủ động cầm bao cầm dù lấy nước cho cô ấy, trở thành thẻ ATM lúc nào cũng có thể thanh toán.
Đến ngày cuối cùng, sau khi Minh Tư Thành tỉnh lại, không có nhìn thấy bóng hình của Nhiên Mộc Miên, chỉ là lúc anh tìm được điện thoại của mình ở bàn trà ở phòng khách, trên điện thoại dán một tầm note, với dòng chữ viết tay rất đẹp “cảm ơn”.
Lúc anh mở khóa màn hình điện thoại mới phát hiện, anh phát hiện một tin nhắn chuyển khoản trong tin nhắn văn bản, đến từ số điện thoại của Nhiên Mộc Miên.
Khuôn mặt của Minh Tư Thành ngơ ngác.
Cô ấy có ý gì vậy?
Còn có, cô ấy làm sao mở khóa được màn hình điện thoại của anh?
Vào đúng lúc anh định gọi điện thoại chất vấn Nhiên Mộc Miên, chuông cửa trong phòng đột nhiên vang lên.
Minh Tư Thành đặt điện thoại xuống, đi mở cửa.
Anh không nhìn mắt mèo, sau khi trực tiếp mở cửa, nhìn thấy người đến, nhất thời xanh cả mặt.
“Ông, ông nội… sao ông lại đến đây?”
“Cô gái đó còn ở đây không?” Sau khi ông nội Minh Hộ Quốc vào phòng, gương mặt nghiêm nghị hỏi.
Minh Tư Thành lắc đầu: “Cô ấy không ở đây”
“Cô gái này, ông nội đã điều tra rõ ràng rồi, con không thể cùng cô bé ở bên nhau!” Minh Hộ Quốc kiên quyết nói.
Minh Tư Thành nhất thời hoang mang: “?”.
Sau khi Nhiên Mộc Miên quay về, đem tất cả những gì bản thân nghe được thấy được kể cho mẹ Kỳ Anh nghe, còn đem tất cả những ảnh chụp được in ra, còn ghi thêm dòng chữ “Du lịch Bắc Bình” tạo thành một album nhật ký.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện của mình, Nhiên Mộc Miên lần nữa đăng nhập tài khoản game, phát hiện sự phụ không chỉ chủ động giải trừ quan hệ sư đồ còn xóa bạn bè với cô!
Nhiên Mộc Miên vội vàng nhắn tin cho sự phụ trên game, kết quả hiển thị đối phương đã chặn tài khoản của cô.
Cách một khoảng thời gian, Nhiên Mộc Miên sẽ online xem xếp hạng quốc phục, sư phụ của cô vẫn đứng hạng nhất, chỉ là cô không cách nào liên lạc với anh ta.
Chuyện này tuy rằng khiến Nhiên Mộc Miên cảm thấy phiền muộn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người bạn game, lúc đầu sẽ nhớ nhung không quên nhưng dần dần lắng đọng xuống thì cũng không còn quan tâm như vậy.ư.
Nhưng mà gần đây, Lạc Vũ của cô lại lên nhiệt sưu rồi, hơn nữa còn với danh tiếng đặc biệt tốt.