Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Đóng cửa phòng lại
“Ừ” Lạc Vũ gật đầu.
Ngay lập tức Lâm Tình xoay người đóng cửa phòng lại.
Trong phòng truyền dịch giờ đây chỉ còn Lạc Vũ và Nhiên Mộc Miên.
Lạc Vũ thấy bàn chân trái của Nhiên Mộc Miên bị quấn băng như một cái bánh bao lớn thì nhíu mày hỏi: “Có đau không?”
Nhiên Mộc Miên khẽ cười, lắc đầu nói: “Không đau nữa”
“Sao em ngốc vậy? Bảo vệ bạn bè giỏi thế mà lại để bản thân phải chịu khổ như vậy” Lạc Vũ thở dài nói.
Nhiên Mộc Miên khó hiểu hỏi lại: “Sao anh biết được?”
“Hôm nạy là ngày đầu tiên anh đến” Lạc Vũ cười khổ nói: “Lúc anh đang ký tên thì nghe nói bên kia xảy ra sự cố giãm đạp nên nghĩ đến em. Không ngờ là em thật”
Nhiên Mộc Miên thẹn thùng nói: “Thực sự xin lỗi, hại anh lo lắng cho em rồi”
“Nhiên Mộc Miên” Đột nhiên Lạc Vũ gọi một tiếng trìu mến, dùng sức kéo cổ tay Nhiên Mộc Miên rồi ôm trọn cô vào lòng.
Nhiên Mộc Miên mất thăng bằng ngấ nhào vào vòng tay của Lạc Vũ.
Khi vẻ mặt cô vẫn còn ngây ngốc bàng hoàng, thì Lạc Vũ trìu mến nói thêm: “Mộc Miên, anh phát hiện trong lòng anh em thực sự rất quan trọng. Vừa nấy, trái tim anh đau như chết đi sống lại. Đến bây giờ, trái tim anh vẫn còn đang rất đau này. Anh ước gì mình có thể bị giãm đạp thay em. Nếu trên đời này có một năng lực thay đối phương gánh chịu nỗi đau, chắc chắn anh nguyện gánh lấy thay em”
“Cái đó…” Nhiên Mộc Miên cố hết sức đẩy Lạc Vũ ra.
Vẻ mặt Lạc Vũ trống rỗng.
Vốn dĩ Nhiên Mộc Miên muốn nói: “Đừng có như vậy”, nhưng thấy vẻ mặt mất mát của Lạc Vũ cô đành phải đối lại: “Anh ôm em chặt quá, em thở không nổi”
“Anh xin lỗi” Lạc Vũ hớn hở đưa tay vén tóc mai của Nhiên Mộc Miên: “Hứa với anh, từ nay về sau phải chăm sóc cho bản thân thật tốt”
“Ừ” Nhiên Mộc Miên gật đầu lia lịa.
Bàn tay Lạc Vũ lướt từ tai xuống cằm Mộc Miên rồi nhẹ nhàng nâng lên.
Giây tiếp theo.
Hơi thở Lạc Vũ dồn dập đến sát mặt cô.
Nhiên Mộc Miên theo phản xạ ngả người Về sau.
Cơ thể Lạc Vũ cũng ngã theo cô.
Hai cánh môi mềm mại tiến đến gần cô.
Theo bản năng Nhiên Mộc Miên vội né tránh nụ hôn bất ngờ của anh ta.
“Hình như có con côn trùng trên tóc em”
Lạc Vũ bối rối chữa ngượng, anh ta buông cằm của Nhiên Mộc Miên ra rồi giả vờ đưa tay lên đỉnh đầu cô như đang bắt con gì đó.
Nhiên Mộc Miên tin là thật, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Người đàn ông đó là ai vậy?” Lạc Vũ không yên lòng hỏi Thật ra anh ta đã thấy người đàn ông vừa rồi, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài.
Nhiên Mộc Miên ngượng ngùng cười và trả lời rất thẳng thắn: “Anh ấy là chồng sắp cưới của em”
“Chồng sắp cưới?” Lạc Vũ kinh ngạc nói Nhiên Mộc Miên mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt Lạc Vũ ảm đạm hiện lên tia buồn bực lẩm bẩm: “Sao em lại có chồng sắp cưới?”
“Chuyện này… nói ra thì rất dài” Nhiên Mộc Miên nhếch miệng nói trông có vẻ bất đắc dĩ.
Lạc Vũ không truy hỏi rõ ràng nữa, nhìn chăm chằm Nhiên Mộc Miên hỏi: “Vậy em thích cậu ta ư?”
Nhiên Mộc Miên khẽ lắc đầu.
Lạc Vũ vui mừng ra mặt: “Vậy anh yên tâm rồi?
“Lạc Vũ, anh..” Nhiên Mộc Miên muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nếu Lạc Vũ không có ý đó với cô thì chẳng phải là tự cô đa tình sao.
Cô không biết đó là cảm giác gì.
Có lẽ, giống như cảm giác nhìn thấy một thiên thần!
“Mộc Miên, anh phải đi rồi, mấy ngày tới anh vẫn tiếp tục quay phim ở trường đại học.
Chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào” Lạc Vũ thu tay lại và nói Nhiên Mộc Miên mỉm cười gật đầu.
“Vậy em phải nghỉ ngơi thật tốt, không đi lại nhiều” Lạc Vũ khuyên.
Ngoài cửa, Lâm Tình vốn muốn trả tiền thuốc men cho Nhiên Mộc Miên, nhưng Tư Thành đã thanh toán cho cô từ trước rồi.
Lạc Vũ từ trong phòng bước ra, phát hiện Minh Tư Thành vẫn còn đứng đợi ngoài cửa nên chủ động bước tới bắt chuyện.
“Cậu là chồng sắp cưới của Mộc Miên đúng không?” Lạc Vũ đi đến hỏi thẳng Lâm Tình đứng bên cạnh, vẻ mặt trống rỗng nhìn Lạc Vũ và Minh Tư Thành.