Chương : Còn hỏi vấn đề này
“Vậy được, vậy được” Minh Tư Thành liếc Nhiên Mộc Miên một cái với vẻ như đang có suy nghĩ gì đó, dù sao thì cũng như nhau, thế là anh sửa lại, hỏi: “ Vậy nếu tôi và Lạc Vũ rơi xuống nước, cô sẽ cứu ai trước?”
“Tôi sẽ không cứu ai cả” Nhiên Mộc Miên cười hi hi rồi nói.
Minh Tư Thành nghe cô nói như thế thì càng không vui, anh không kiềm được, cản nhãn cô: “Cô thật là nhãn tâm!”
“Không phải vấn đề là tôi có nhẫn tâm hay không, mà vấn đề là tôi không biết bơi” Nhiên Mộc Miên nghiêm túc nói Minh Tư Thành lập tức nhìn Nhiên Mộc Miên với vẻ không thể tin nổi: “Cô biết võ phòng thân mà lại không biết bơi sao?”
“Chuyện này thì có gì kì lạ đâu! Tôi là một đứa trẻ bị sinh non, bác sĩ nói phổi tôi bẩm sinh không được tốt, dù cho biết bơi thì cũng không kiên trì được bao lâu, ngược lại sẽ chèn ép phổi. Vì vậy bố mẹ tôi không cho tôi học bơi” Nhiên Mộc Miên giải thích.
Minh Tư Thành nghe xong thì không thể không nói đỡ cho mình: “May mà tôi biết bơi!
Đến lúc đó nếu tôi và Lạc Vũ thật sự rơi xuống nước thì tôi cũng có thể tự cứu mình”
“Vậy anh còn hỏi tôi chuyện này” Nhiên Mộc Miên không nhịn được, trừng Minh Tư Thành một cái.
Minh Tư Thành thì lại trả lời với vẻ lười biếng: “Nhàm chán, hỏi chơi vậy thôi”
Lúc hai người họ không biết nên tiếp tục nói gì với nhau thì bên ngoài có giọng nói ngọt ngào lại dễ nghe vang lên: “Anh Tư Thành, là anh thật sao?”
Nhiên Mộc Miên tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo hướng phát ra giọng nói thì thấy chủ nhân của giọng nói đó thò đầu vào trước rồi sau đó nhảy xổm vào như một con thỏ.
Tuổi tác của cô gái đó cũng trạc tuổi cô, tâm mười bảy mười tám tuổi, cô ta cột tóc đuôi gà lệch sang một bên, đuôi tóc uốn cong, trông có vẻ khá hoạt bác.
Cô ta mặc chiếc áo thun màu trăng và chiếc quần jeans màu xanh nhạt, so với chiếc áo thun trắng và chiếc quần jeans màu xanh nhạt mà Minh Tư Thành mặc hôm nay thì chẳng khác gì đồ đôi.
“Cô là ai thế? Sao lại ngồi gần anh Tư Thành của tôi như thế?” Cô gái đó bước vào trong thì chưa nói gì đã nắm lấy vai của Nhiên Mộc Miên, cố kéo Nhiên Mộc Miên ra xa Minh Tư Thành.
Nhiên Mộc Miên bất giác chao đảo, suýt chút ngã xuống. Minh Tư Thành vội vã đứng dậy, lanh tay lẹ mắt ôm cô trở lại.
“Sao cô lại ở đây?” Minh Tư Thành thấy cô gái đó không giữ lịch sự với Nhiên Mộc Miên thì vừa ôm chặt lấy hông Nhiên Mộc Miên vừa nhìn cô ta với vẻ mặt không hài lòng.
Cô gái đó bĩu môi, liếc cánh tay đang đặt trên hông Nhiên Mộc Miên của Minh Tư: Thành một cái rồi sải bước tiến về trước. Sau khi tách hai người họ ra thì cô ta đứng ở giữa, xem như Nhiên Mộc Miên không có mặt ở đó, ngẩng đầu lên nhìn Minh Tư Thành rồi mỉm cười và nói: “Ông của em đã nhập viện! Em đến để thăm ông nội! Lúc em thăm ông nội xong, định ra về thì nghe thấy giọng anh ở ngoài hành lang, thế là em đã tò mò vào đây”
“Vậy cô thăm ông nội xong rồi thì còn không mau về nhà đi” Minh Tư Thành giục Cô gái nhân cơ hội khoác lấy cánh tay của Minh Tư Thành rồi mỉm cười ngọt ngào và nói “Anh Tư Thành, anh đưa em về nhà được không?”
“Tôi…”
“Tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây”
Nhiên Mộc Miên và Minh Tư Thành gần như lên tiếng cùng lúc nhưng Minh Tư Thành vẫn chưa nói dứt câu thì Nhiên Mộc Miên đã nói một mạch hết câu nói của mình rồi.
Minh Tư Thành vội vã hất tay cô gái đó ra, mỉm cười nhìn Nhiên Mộc Miên rồi dịu dàng nói: “Tôi đưa cô về khách sạn”
“Không cần đâu” Đương nhiên Nhiên Mộc.
Miên đã nhìn ra được cô gái đó tràn đầy ý đối địch với cô, tốt hơn hết là cô nên tránh xa anh một chút.
“Tôi cảm thấy tôi vẫn nên “Anh Tư Thành..” Cô gái đó lại khoác lấy cánh tay của Minh Tư Thành, ỏng eo, lung lay cánh tay của Minh Tư Thành và cắt ngang lời anh Nhiên Mộc Miên phất tay, không nói gì thì đã quay người rời đi.
Lúc Minh Tư Thành không nhìn thấy chút ghen tị nào từ trong ánh mắt của Nhiên Mộc.
Miên thì lòng anh tự dưng cảm thấy lạnh buốt.
Sau khi Nhiên Mộc Miên rời khỏi, cô gái đó lại láu táu hỏi: “Anh Tư Thành, cô ta là ai thế?”
“Vợ chưa cưới của tôi. Minh Tư Thành lại hất tay cô gái đó ra.
Cô gái đó vẫn không chịu dừng, tiếp tục dính lấy anh rồi bất mãn hỏi: “Vợ chưa cưới của anh là em mài Từ lúc nào đã biến thành cô ta rồi hả?”
“Hạ Mộc Tử” Minh Tư Thành hết kiên nhẫn, hét lớn lên: “Phiền cô tránh xa tôi một chút”
“Em..” Hạ Mộc Tử liền bĩu môi, làm ra vẻ vô tội.
Minh Tư Thành không để ý đến Hạ Mộc Tử nữa mà một mình chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Một mặt khác, sau khi Nhiên Mộc Miên rời khỏi bệnh viện, lúc cô đứng đợi taxi ở điểm chờ bên đường thì mới phát hiện trên người mình không đem theo gì cả Chính vào lúc đó, đột nhiên phía sau có người gọi tên cô: “Nhiên Mộc Miên”
Nhiên Mộc Miên quay đầu lại theo bản năng, lúc cô nhìn theo hướng tiếng gọi thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cô.
Mới đầu cô còn chưa nhận ra là ai, nhưng khi người đó đến gần thì cô mới giật mình phản ứng lại “Lớp trưởng?” Nhiên Mộc Miên thắc mắc thốt lên.
Nam sinh khẽ mỉm cười và nói: “Ừm, là tôi!
Sao thế, tôi tháo mắt kính ra thì cậu đã không nhận ra tôi nữa rồi sao?”
Nhiên Mộc Miên không kiềm được, cười hehe rồi khen: “Đúng thết Cậu tháo mắt kính ra thì đã trở nên đẹp trai hơn, vì vậy tôi đã không nhận ra”
Nam sinh đó tên là Nghiêm Văn Bâi bạn học cùng lớp cấp ba của cô, cũng là lớp trưởng của lớp cô.