Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Quân Tiêu vừa gọi một cuộc điện thoại, ra lệnh cho trợ lý xong xuôi.
Đêm nay, con đường chính đến bệnh viện vang lên tiếng còi của xe cảnh sát.
Xe cảnh sát đi trước thông đường cho chiếc xe hơi sang trọng, sự việc xảy ra như vậy, có thể viết rất nhiều nội dung cho bên truyên thông, thậm chí có thể đưa thành nhưng tin tức thời sự trên trang đầu.
Nhân viên khách sạn mở cửa cho anh bước vào bên trong, chủ tịch Lý nhìn thấy anh liên vội vã đứng lên, ông ta lo lắng không yên hỏi anh: “Quân Tiêu, con gái tôi...
“Cô ấy không xảy ra chuyện gì, rất nhanh sẽ trở vê, chủ tịch Lý cứ an tâm, nhẵn nại chờ thêm chút nữa.”
Phó Quân Tiêu đáp lại ông ta với giọng điệu có chút ôn hoà, so với thái độ lạnh lùng khi nãy, dường như anh đối với bố con họ Lý có chút dễ chịu hơn.
Trịnh Minh Hâm nhìn thấy thái độ của cậu chủ nhà mình với con gái nhà họ Lý có sự thay đổi, trong lòng khó tránh có cảm giác khác lạ.
Anh ta không biết cô Lý đang diễn vở tuông gì, chơi trò “mất tích”
gì, mà có thể khiến cậu chủ thay đổi cách nhìn về cô ta.
Một tiếng sau...
Lý Tư San quay lại...
Việc này đã dọa người làm bố như chủ tịch Lý một phen hết hồn.
Khoảnh khắc Lý Tư San xuất hiện ở trước cửa, thật sự có thể dùng hai từ “nhếch nhác”
để hình dung cô ta.
Khuôn mặt cô ta thấm đẫm mồ hôi, lớp trang điểm tinh xảo đã bị trôi mất không ít.
Trên bộ quần áo hàng hiệu màu tím lác đác một vài vết máu.
Chủ tịch Lý hết sức kinh ngạc, ông ta từ trung tâm căn phòng bước tới, vội vàng tiến lại gân chỗ cô ta, mặc kệ đầu gối đã bị va vào bàn, ông ta tiến tới góc bàn.
Ông ta cũng không ngoảnh lại mà tiến tới ngôi bên cạnh con gái, giữ lấy cánh tay của Lý Tư San, trong lòng thương tiếc không thôi, vòng vo hỏi cô ta: “Con gái à, con thế này...
Thế này là...
“ “Bố! Con không có gặp chuyện gì”
Lý Tư San thu tay, cô ta đặt tay lên mu bàn tay đã sớm thô ráp của bố mình, sau khi an ủi bố cô ta xong, cô ta nâng tầm mắt nhìn về phía Phó Quân Tiêu hỏi, một bộ dáng mang vẻ hối hận: “Xin lỗi, Quân Tiêu, em thất lễ rồi”
“Con đi bao lâu mới quay trở vê, đến cùng là muốn làm cái gì? Còn nữa, trên người con sao lại có vết máu?”
Chủ tịch Lý vừa mới kiêm chế được cảm xúc liền đem một bụng tò mò hỏi cô ta.
Lý Tư San mấp máy môi, đưa mắt nhìn người đàn ông khí chất cao quý mà lạnh lùng xa cách bên cạnh, ngại ngùng mỉm cười, lễ phép đáp lại bố mình.
“Bố, con thật sự không có chuyện gì.
Phải rồi, Quân Tiêu, em đã quay lại rồi, dáng vẻ khi nãy, thật sự rất vô lễ”
So với trước kia cô ta luôn miệng một tiếng “Anh Quân Tiêu”
thì lúc này thái độ của cô ta khiêm nhường hơn rất nhiều.
Cô ta là một người người phụ nữ hiểu chuyện, sẽ luôn nhìn sắc mặt người khác để ứng xử sao cho đúng mực.
Chủ tịch Lý bất lực, nhìn qua con gái ruột Lý Tư San của mình một cái rồi quay về chỗ ngồi tiếp tục bàn chuyện hợp tác với Phó Quân Tiêu.
Suy cho cùng, đối tác hôm nay của ông ta là một vị khách quý.
Phó Quân Tiêu vẫn như cũ không cho Lý Tư San một ánh mắt, so với trước đây đối với người ngoài bày ra một vẻ xa cách, anh lúc này đối với Lý Tư San lạnh lùng nói: “Cô học ngành gì?”
“Ngành kiến trúc, nhưng ở nước ngoài học tập linh tinh, trình độ không được giỏi lắm”
Lý Tư San mặc dù nói khá mơ hồ, nhưng lại trúng một điểm.
Phó Quân Tiêu nheo mắt, lạnh nhạt nói tiếp: “Ngày mai cô đến phòng nhân sự nộp hồ sơ, tôi sẽ bảo em trai tôi xem xét cô.”
“Em trai anh?”
Lý Tư San chớp chớp mắt, trên mặt cô ta là