Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Anh có muốn hôn cô không?
Khi anh thấy cô đang năm ở trên mặt bàn, sợ đến mức lập tức đứng dậy khỏi bàn máy.
tính, mở cửa phòng chạy ra ngoài Quay đầu lại mới nhớ ra mình không mang theo chìa khóa, lại bước nhanh chạy về phòng mình lấy chìa khóa.
Minh Tư Thành lo lắng mở cửa phòng ra, thở hồng hộc chạy đến trước bàn đọc sách, định lay bả vai của Nhiên Mộc Miên, đã nhìn cô đang ngủ với vẻ mặt yên tĩnh, hô hấp đều đều, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra, chỉ là cô nhóc này chơi mệt rồi, nên ngủ thiếp đi.
“Thảo nào khi anh cầm chìa khóa mở cửa phát ra âm thanh lớn như vậy, cô cũng không nghe thấy.
Minh Tư Thành không biết mình đang làm gì, cứ như vậy đứng bên cạnh cô nhóc này, không hiểu sao cứ nhìn chăm chằm vào cô một lúc, mới cúi người xuống, ôm cô nhấc ra khỏi ghế.
Anh nhẹ nhàng đặt cô ở trên chiếc giường lớn của mình, và khi anh định đứng dậy, lúc cánh tay anh rút ra từ vai của cô, trong lúc lơ đãng đã kéo dây vai áo ngủ của cô rơi xuống.
Bờ vai trắng như tuyết và nửa bầu ngực bị ngăn cách bởi xương quai xanh gợi cảm, anh không tự chủ được mà nhấp nhô hầu kết, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp và thu hút, khiến cho anh miệng đẳng lưỡi khô.
Khi nhịp tim tăng nhanh, cơ thể cảm thấy hơi khô nóng không thể giải thích được.
Sau khi Minh Tư Thành đột nhiên tỉnh tráo trở lại, anh vô thức nhäm hai mắt lại, và hít một hơi thật sau, không để cho bản thân suy nghĩ lung tung.
Nhưng lúc này, anh vẫn duy trì tư thế khom lưng cúi người, rõ ràng trong đầu nhanh chóng bảo rằng cơ thể mình phải nhanh chóng tránh xa khỏi cô nhóc này mới đúng.
Nhưng kết quả là, hai chân lại không nghe theo sự sai bảo, giống như bị hóa đá, chúng bị đóng băng tại chỗ và không cách nào động đậy được.
Rõ ràng cơ thể muốn đứng thẳng dậy, lúc này lại đang dân dần chìm xuống Hình bóng của anh đã hoàn toàn bao phủ lấy cô, bờ môi mỏng tiến tới đôi môi hồng của cô.
Chỉ ở một khoảng cách mỏng như chiếc lá, anh liền cố gắng ngăn mình lại Anh đang làm cái gì vậy?
Hôn trộm cô ấy sao?
Tại sao lại muốn hôn trộm cô?
Sau khi hôn trộm cô ấy thì sao?
Tâm trí của Minh Tư Thành lúc này có chút hỗn loạn.
Sau khi nhắm mắt lại, anh đã chiến thẳng con ma háo sắc ở trong lòng của mình, đưa tay kéo tấm chăn mỏng ở bên cạnh, sau khi đắp lên người cho cô nhóc này, thì quay người rời đi Ra khỏi phòng, Minh Tư Thành thở ra một hơn, lại chậm rãi hít vào một hơi.
Không khí ở bên ngoài vẫn trong lành hơn.
Thế nhưng, anh vẫn cảm thấy cơ thể của mình rất nóng.
Anh nhẹ nhàng khép cửa phòng lại cho cô, sau khi trở lại gian phòng phía đông, liền vọt thắng đi tảm nước lạnh.
‘Vậy mà, trong đầu anh, bóng hình xinh đẹp của cô nhóc kia cứ lởn vởn không thể nào xua tan được.
Và không hiểu sao anh đã tắm nước lạnh tới tận một tiếng đồng hồ.
Kết quả là, suốt cả một đêm nay, anh cứ lăn lộn khó ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhiên Mộc Miên được đánh thức bởi người quản gia của nhà họ Minh.
Nơi ở của nhà họ Minh và biệt thự nhà họ Phó có khuôn phép không khác biệt lắm, bảy giờ sáng, đến đúng giờ phải ăn sáng với bề trên.
Tối hôm qua chơi game quá khuya, Nhiên Mộc Miên ngồi trước bàn ăn có hơi ủ rũ, muốn ngáp lại không dám ngáp, vì sợ vô lễ với Minh Phúc Đạt.
Từ hôm qua đến giờ, Nhiên Mộc Miên cũng chỉ gặp được Minh Phúc Đạt, người quản gia nhà họ Minh và ba người giúp việc. Ngoài ra cô không thấy bất kỳ người thân nào khác.
Bởi vậy có thể thấy rằng, trong ngôi nhà lớn như thế này, ông nội Minh sống một mình với người làm thuê thật là quạnh quế đến nhường nào.
“Thưa ông, cậu nhỏ nói rằng cậu ấy ngủ không được ngon giấc, còn muốn ngủ tiếp.”
Người quản gia sau khi đi vào gian nhà chính rồi nói Minh Phúc Đạt cũng không nhiều lời trách móc, mà hòa nhã dễ gần nói với Nhiên Mộc Miên: ‘Vậy thì Mộc Miên, chúng ta ăn trước đi.”
“Vâng ạ Nhiên Mộc Miên mỉm cười gật đầu.
Sau khi nhìn thấy Minh Phúc Đạt cầm đũa lên ăn trước, cô mới cầm lấy thìa, ăn cháo trứng muối thịt nạc ở bên trong bát.
Minh Phúc Đạt có thể nhìn thấy được, cô bé Nhiên Mộc Miên này đúng là xuất thân từ một gia đình có gia thế, thái độ của bản thân rất đúng mực.
Minh Phúc Đạt mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, đây là phép tắc. Mấy ngày nữa, ông sẽ dẫn bố mẹ của Tư Thành đến tận cửa, đích thân đưa tận tay sính lễ đính hôn và bàn bạc về ngày đính hôn với bố mẹ và ông cụ nội của cháu”
“Ông nội, hay là, chờ con tốt nghiệp đại học xong lại đính hôn thì cũng không muộn ạ.”
Nhiên Mộc Miên cuống quýt kiếm cớ từ chối Gô nào biết được Minh Phúc Đạt còn nghĩ xa hơn cô: “Bây giờ cháu đính hôn với Tư Thành, chờ đến khi cháu tốt nghiệp đại học, sẽ đi đăng ký kết hôn với Tư Thành ngay”
“.” Nhiên Mộc Miên không phản bác được, vẻ mặt càng không tình nguyện.
“Ông nội, là ông cưới Mộc Miên hay là con cưới Mộc Miên vậy ạ?” Thế nhưng vào lúc này, âm thanh lười biếng của Minh Tư Thành vang lên từ phía sau.
Minh Phúc Đạt lập tức hơi nhướng mày, giọng nói mang theo tia giận giữ, quát lớn: “Nói xăng bậy! Không biết lớn nhỏ rồi phải không?”