Chương : Anh nịnh bợ cô
Anh nịnh bợ xun xoe cô thì cũng thôi vậy, còn mang cả “sắc” của mình bán cho cô, kết quả chỉ đổi lại được một câu vô tâm như vậy của cô.
Minh Tư Thành đuổi Nhiên Mộc Miên đi ra, tâm tình cực kỳ tệ bắt đầu cài nút cúc áo Sơ mi của mình, không chỉ bị cô làm cho tức đến sưng đỏ cả cổ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng cả lên.
Nhiên Mộc Miên thấy sắc mặt Minh Tư Thành không tốt, cô nghiêng người qua đó, hai tay vòng ra sau lưng, kiễng mũi chân lên ngước nhìn anh, giọng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng nhỏ nhẹ bày tỏ nói: “Nào, đừng giận mà!”
“Tôi đi tâm đây, lười không thèm để ý đến cô Minh Tư Thành lườm Nhiên Mộc Miên một cái, xoay người đi vào phòng ngủ Nhiên Mộc Miên khúc khích cười trộm, sau đó tâm trạng thoải mái ngồi trở lại bàn ăn tiếp tục ăn nốt cháo.
Lúc tắm rửa, Minh Tư Thành có chút buồn bực sờ cơ bụng của chính mình.
Đây là thứ mà anh cực khổ luyện tập ba tháng mới ra được đó, vậy mà lại bị cô nhóc kia ghét bỏ!
Sau khi Minh Tư Thành tắm rửa xong đi ra, Nhiên Mộc Miên đã ăn xong bữa sáng, cũng đã thay quần áo mới mà anh vừa mua cho cô.
Sau khi mua một số quần áo ban đầu cho cô, anh lại đặc biệt đi đến tiệm giặt ủi và yêu cầu người phục vụ. và phơi quần áo mới cho cô, sau đó anh đi mua đồ ăn sáng và quay lại lấy.
Mới sáng sớm ngày ra, anh đã vất vả chạy khắp nơi vì cô, khi thấy cô mặc bộ đồ anh mua cho, trong lòng anh lại cực kỳ vui vẻ.
Có những lúc, trong lòng anh còn có một loại xúc động thôi thúc, anh còn muốn mua nhà, xe, đồ trang sức ngọc ngà châu báu cho cô nhóc này, hận không thế mua cho cô những thứ tốt nhất trên đời.
Minh Tư Thành nhanh chóng giải quyết bữa sáng và đưa Nhiên Mộc Miên trở lại ký túc xá của trường.
Anh nhìn Nhiên Mộc Miên đi lên đến tòa nhà ký túc xá an toàn, sau đó anh mới quay người và chạy về ký túc xá của mình.
Trong khi Nhiên Mộc Miên và Gố Thiên Ngân bọn cô đang trong tiết học, tất cả sinh viên nam trong lớp đột nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.
Sau tiết học, bọn họ mới nghe ngóng được, thì ra hôm nay tất cả sinh viên nam trong trường đã bị gọi đi chạy bộ ở sân thể dục.
Chỉ là tất cả mọi người không một ai biết lý do trong đó là gì.
Sau khi các bạn nam trong lớp chạy về, các bạn nữ bận rộn hỏi bọn họ thông tin nội bộ. Kết quả ngay cả bản thân các bạn nam cũng không biết chuyện gì đang xảy ra Trong khi tất cả các cô gái tò mò muốn hỏi thăm về chuyện này, tụ tập xung quanh các bạn nam, chỉ có một mình Nhiên Mộc.
Miên bình tĩnh không hề có hành động gì ngồi tại chỗ của mình.
Ngay khi xung quanh Nhiên Mộc Miên không còn một ai, bỗng có một bàn tay dài và ngắn, cầm một chiếc phong bì màu hồng, đưa tới dưới mi mắt Nhiên Mộc Miên.
Ngồi tại chỗ ngồi, tâm mắt Nhiên Mộc Miên theo bàn tay thô ráp ngẩng đầu lên theo bản năng, cho đến khi thấy một chàng trai cắt tóc đầu đinh, đeo kính gọng đen, cô nhàn nhạt hỏi: “Bạn học, cậu có chuyện gì à?”
Cùng học chung lớp, quen nhau cũng được khoảng hai ba tháng, vậy mà cô chỉ gọi cậu ta là “bạn học”.
Có điều, Nhiên Mộc Miên quả thật không biết người con trai trước mặt mình.
Chàng trai đẩy chiếc kính trên sống mũi, tự giới thiệu nói: “Tên tôi là Hồng Quân Nghiệp. Tôi mong răng cậu có thể nhớ tên tôi, dù sao thì chúng ta cũng là bạn học”.
“ồ!” Nhiên Mộc Miên trả lời, không nhận lấy phong thư do Hồng Quân Nghiệp đưa, bản thân vẫn tiếp tục nhìn xuống cuốn sách.
“Nhiên Mộc Miên, đây là lá thư của tôi gửi cho cậu, tôi hy vọng cậu sẽ đọc nó” Hồng Quân Nghiệp nghẹn đỏ mặt, lần này trực tiếp đặt phong thư lên cuốn sách đang đọc của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên bất đắc dĩ cắn môi dưới, vừa định cầm lá thư lên, không ngờ một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp đã giật lấy lá thư trước.
Sau đó ‘xoạch” một tiếng, một bóng người đặt mông ngồi xuống bàn.
Nhiên Mộc Miên ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Minh Tư Thành đang ngồi trên mặt bàn, một chân chống đất, chân còn lại nhấc lên một nửa trong không trung, anh nhìn lá thư màu hồng trong tay đầy vẻ ẩn ý sâu xa.
“Tên cậu là Hồng Quân Nghiệp phải không?” Đôi mắt sáng như sao của Minh Tư Thành hơi nheo lại, anh nhìn lên nhìn xuống Hồng Quân Nghiệp đang đứng trước mặt mình dưới đánh giá một phen, chất vấn với giọng lạnh lùng.
Phòng học vốn dĩ đang ồn ào bỗng nhiên nháy mắt lặng ngắt như tờ, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này, bầu không khí trở nên gay gắt lạ thường.
Hồng Quân Nghiệp vốn dĩ chỉ đỏ mặt, nhưng giờ phút này bị Minh Tư Thành hỏi một câu như vậy, cả cổ cậu ta cũng đỏ bừng lên Trong lúc tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của cậu ta, Nhiên Mộc Miên đột nhiên rút ra một tờ trăm nghìn từ hộp bút chì và nhét vào trong tay Hồng Quân Nghiệp “Cảm ơn cậu nhé! Bạn học Hồng đã giúp tôi chạy chât ua được chiếc phong bì màu hồng mà tôi cần. Tôi đang vội dùng nó trang trí tấm thiệp chúc mừng để gửi tặng thần tượng của tôi.
“Ồ, không, không cần cảm ơn đâu” Hồng Quân Nghiệp lắc đầu đáp, nhìn tờ tiền mà Nhiên Mộc Miên nhét vào tay mình, vốn dĩ cậu †a còn muốn nói gì đó, nhưng giờ phút này cậu ta lại ấp a ấp úng không nói được lời nào.
Các bạn cùng lớp xung quanh vốn dĩ đang chờ xem trò cười của Hồng Quân Nghiệp đều thu lại ánh mắt, lại khôi phục tiếng ồn ào như vừa nãy.
Nhiên Mộc Miên nhân cơ hội lấy lá thư màu hồng trên tay Minh Tư Thành, rồi thản nhiên như không có chuyện gì, lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thiệp có kích thước bằng tấm thiệp chúc mừng, sau đó mở phong thư và nhét tấm thiệp vào.
Động tác của cô lưu loát không chút vấp váp, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn.
Hồng Quân Nghiệp thấy thế, xấu hổ lên tiếng chào ra về: “Vậy tôi đi trước đây, các cậu cứ từ từ nói chuyện.”