Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Trước sau đều ướt rồi
Sau khi đọc tin nhắn này, Nhiên Mộc Miên không trả lời lại nữa.
Đối với vị sư phụ này, Nhiên Mộc Miên cảm giác có một loại xa lạ kỳ quái rất khó tả, ngay cả trò chơi cô cũng không muốn chơi nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?
Vì sao sư phụ ở thế giới hiện thực và sư phụ ở trên mạng lại khiến cho cô có cảm giác không giống nhau.
Nhiên Mộc Miên có chút vò đầu bứt tai, cho tới khi tiếng chuông vào lớp vang lên cô mới cất điện thoại đi, không còn nghĩ đến vất đề này nữa mà lấy giáo trình ra chuẩn bị vào lớp.
Chỉ có điều lúc nghe giảng, suy nghĩ của cô sẽ vô tình mất tập trung, chỉ nghĩ tới một người, mà người đó chính là tên Minh Tư Thành kia.
Nghĩ tới cảm giác anh ôm lấy cô, nghĩ tới cảm giác anh dắt tay cô đi, còn nghĩ tới… cơ bụng sáu múi trên người anh?
Nói đến sáu múi cơ bụng, khi buổi chiều không có tiết học, trong phòng tập gym của trường học, Trương Hùng Cường, Hình Quốc.
Bảo và Trọng Quân Kiệt, bị Minh Tư Thành gọi qua đây cùng luyện tập với anh.
“Cái gì? Sáu múi cơ bụng không đủ? Muốn tập ra tám múi?” Vẻ mặt Hình Quốc Bảo khiếp hãi nhìn Minh Tư Thành.
Còn Trương Hùng Cường và Trọng Quân Kiệt thì đang nằm ngửa trên máy gập bụng, nét mặt méo xệch, thật sự không đứng dậy được.
Trương Hùng Cường và Trọng Quân Kiệt Nhưng những lời này của Hình Quốc Bảo đã khiến Minh Tư Thành bất ngờ ngồi y ngừng lại: “Nói nhảm cái gì vậy, mau luyện tập đi”
Ba người nhất thời nghẹn lời.
Trương Hùng Cường không khỏi cảm khái: “Anh Thành của chúng †a yêu đương, ba anh em mình cùng chịu khổ theo.
“Minh Tư Thành, đấu với bọn này một trận bóng rổ xem thế nào?” Đúng lúc này, một đứa con trai vừa cao vừa to khỏe dẫn theo ba đứa lâu la, à không phải, là ba bạn cùng phòng đi đến bên cạnh bốn người bọn họ hỏi.
Minh Tư Thành chưa nói câu nào, Hình Quốc Bảo đã trực tiếp đồng ý: “Được thôi! Lúc nào?”
“Ba rưỡi chiều, sân thể dục” Tên to khỏe nói Hình Quốc Bảo làm động tác OK.
Sau đó đứa con trai to khỏe kia dẫn ba người bạn của anh ta rời đi.
Trương Hùng Cường méo miệng hỏi: “Cậu đồng ý với bọn họ nhanh như vậy làm gì hả?”
“Cậu nhìn không hiểu sao? Nếu như chúng ta không đồng ý bọn chúng sẽ nói chúng ta sợ bọn chúng” Hình Quốc Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại liếc mắt nhìn Minh Tư Thành một cái: “Đúng không? Tư Thành?”
“Cậu đã đồng ý rồi, chúng ta cũng chỉ có thể kiên trì theo đến cùng thôi” Minh Tư Thành nhếch môi.
Ba giờ chiều, Nhiên Mộc Miên bọn cô có tiết học thể chất.
Nếu không phải thấy đám sinh viên nữ này ai ai cũng ðng eo, giảng viên nữ dạy thể chất cũng không chọn sân thể dục để dạy học.
Ba mươi phút của tiết học đã học xong, cô giáo dạy thể chất thông báo mọi người có thể tự do hoạt động, sáu đó năm phút trước khi tan học sẽ tập hợp điểm danh Mà chính vào lúc này, bên sân bóng rổ bỗng nhiên nổi âm ï.
Nhiên Mộc Miên bị Cố Thiên Ngân kéo tay đi theo hai người Lộ Minh Ái và Triệu Thanh “Tâm đi tới sân bóng rổ bên kia.
Xung quanh sân đa số là các bạn gái đang vây quanh, nhưng cũng có một số bạn nam đang cổ vũ.
Cố Thiên Ngân nắm lấy tay Nhiên Mộc Miên, vất vả lắm mới chen lên hàng đầu, kết quả lại bị một quả bóng rổ bay tới đập vào trán.
Trương Hùng Cường trên sân bóng nhìn thấy vậy, vội vàng chạy nhanh tới hỏi han: “Này, Thiên Ngân, không sao chứ?”
Nhiên Mộc Miên vội vàng giúp Cố Thiên Ngân xoa xoa trán, chỉ thấy Cố Thiên Ngân xua tay nói với Trương Hùng Cường: “Không sao không sao.”
“Vậy đợi tôi đấu xong trận này tôi mời cô uống trà sữa xin lỗi” Trương Hùng Cường nhặt bóng lên, sau khi nói xong lại chạy ngược trở lại sân bóng, ném bóng cho Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành trong vị trí ném bóng, vô tình nhìn thấy Nhiên Mộc. n trong đám đông bên ngoài sân, bởi vì ngẩn ngơ chưa nhận bóng nên đã bị đối thủ cướp mất, vì thế mà đã mất hai điểm.
“Này Tư Thành! Anh làm sao thế hả!” Hình Quốc Bảo lau mồ hôi, oán giận nói Minh Tư Thành vừa hồi phục tinh thần, bình tĩnh nói: “Đừng sốt ruột, vừa rồi chỉ là làm nóng người thôi. Bây giờ chúng ta mới chơi thật”
ðn người chính thức tiến vào trạng thái, chuyền bóng ăn ý, giả mạo động tác hiệu quả, hai điểm, ba điểm ăn lần lượt.
“Mộc Miên, cậu biết không? Lúc con trai chơi bóng rổ trên sân là đẹp trai nhất đó!” Cố Thiên Ngân hưng phấn không thôi nhìn Trương Hùng Cường.
Ánh mắt Lộ Minh Ái và Triệu Thanh Tâm bên cạnh cũng theo dõi người con trai mà bản thân ngưỡng mộ trong lòng.
Mà tiêu điểm của Nhiên Mộc Miên cũng tự nhiên dừng ở trên người Minh Tư Thành.
Bắt đầu từ khi nào mà cô đã bất tri bất giác lặng lẽ chú ý tới cái tên Minh Tư Thành kia nhỉ?
Chỉ thấy anh và Trương Hùng Cường, Hình Quốc Bảo còn cả Trọng Quân Kiệt, bốn người bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, rất ít khi cho đối thủ có cơ hội chạm vào bóng rổ.
Cứ như vậy chỉ sau mười phút, bọn họ ai cũng mồ hôi ròng ròng, đồng phục bóng rổ của họ trước sau cũng ướt một mảng lớn.