Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tất cả những gì vừa xảy ra
Sau khi chàng trai bước tới trước mặt người đàn ông, người đàn ông co rúm khép nép và dâng lên chiếc vali màu đen trên tay.
“Làm, làm ơn… hãy tha…tha cho tôi, cầu xin anh..tôi, tôi chưa muốn chết!” Môi người đàn ông run lên, lắp bắp cầu xin hãy tha cho mình một mạng.
Sau khi chàng thanh niên vươn tay cầm lấy chiếc vali màu đen, tay cầm súng từ từ giơ lên, họng súng màu đen ngòm nhảm thẳng vào trán người đàn ông đang van xin lòng thương xót.
Đúng vào lúc này, cách đó không xa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên “Bùm” một phát, tiếng súng vang lên.
Nhiên Mộc Miên sợ hãi đến mức phải nhắm nghiền hai mắt lại.
Khi Nhiên Mộc Miên mở mắt ra lần nữa, người đàn ông mắt chữ A mồm chữ O ngồi trên mặt đất, trên bụng có một con chim sẻ máu me đầm đìa trên bụng và khẩu súng lục đen vừa rơi xuống đất trước mặt anh ta.
Còn chàng trai lúc nấy đã biến mất không tăm hơi.
Tôi, tôi vẫn chưa chết… Người đàn ông tự nói với chính mình.
Nhiên Mộc Miên nhìn người đàn ông, hoàn toàn chết lặng trước những gì vừa xảy ra.
Chàng trai đó là Lang… Khiếu Nhật!
Minh Tư Thành vội vàng đến đồn cảnh sát sau khi nhận được cuộc gọi.
Sau khi người đàn ông bị cảnh sát giam giữ, Nhiên Mộc Miên đã thuật lại khẩu cung và theo Minh Tư Thành ra khỏi đồn cảnh sát.
Về vết thương trên cánh tay của người đàn ông, cảnh sát đã hỏi tới, người đàn ông chỉ nói rằng anh ta đã tự bắn mình, còn nói rằng anh ta có hai loại nhân cách khác nhau và liên tục nói những điều vô nghĩa ở đó.
Biên bản giám định của phòng thí nghiệm cho thấy trên khẩu súng lục kia chỉ có dấu vân tay của người đàn ông, toàn bộ số viên đạn trong súng đã được sử dụng hết, viên đạn cuối cùng nằm trong xác của con chim sẻ.
Mà trong khẩu cung của Nhiên Mộc Miên, cô chỉ nói rằng mình sợ hãi đến ngây người ra, nhằm mắt lại, không nhìn thấy gì cả và cũng chẳng biết gì hết.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Điều trùng hợp hơn nữa là hệ thống giám sát trên đoạn đường đó đều bị hỏng rồi, còn người đi đường thì chỉ lo bỏ chạy thoát thân, không ai để ý đến chuyện gì đang xảy ra với họ vào thời điểm đó.
Cảnh sát không hề hay biết gì về chỉ tiết ở hiện trường thực tế.
Không ai biết rằng người đàn ông điên loạn đó không ngờ lại còn cố tình bao che cho chàng trai trẻ kia.
Nhiên Mộc Miên không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra trong đồn cảnh sát, cũng không biết rãng người đàn ông điên rồ kia có khai chàng thanh niên kia ra không.
Cô chỉ biết rằng tâm trạng của mình bây giờ có chút hoảng loạn bối rối.
“Tôi đưa cô về nhà nhé!” Giọng Minh Tư “Thành lại vang lên bên tai cô.
Sau đó Nhiên Mộc Miên mới hoàn toàn bình tĩnh lại, hơi ngẩng đầu nhìn Minh Tư Thành: “Hay là, anh về trước đi! Tôi muốn đi đến nhà ông của tôi.”
“Tôi đưa cô đi” Minh Tư Thành cau mày.
Nhiên Mộc Miên cười nói: “Không cần đâu! Tôi gọi tài xế ở nhà tới đây” Ngừng lại một chút, cô lại vẫy vẫy tay với Minh Tư.
Thành: “Vậy tôi đi trước đây”
“Mộc Miên!” Minh Tư Thành gọi với theo một tiếng, nhưng Nhiên Mộc Miên đã rảo bước chạy đi.
Nhìn thấy bóng dáng Nhiên Mộc Miên dần biến mất, Minh Tư Thành không đuổi theo mà cau mày bất an.
Không biết từ lúc nào, Bùi Hạ Sênh đi tới phía sau lưng Minh Tư Thành và nhìn theo ánh mắt của anh trông thấy bóng lưng của Nhiên Mộc Miên ở phía trước.
“Quái lạ, làm sao những người ở đó lại cứu Nhiên Mộc Miên” Bùi Hạ Sênh không thể tin được.
Minh Tư Thành hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Hạ Sênh khó hiểu: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi nhận được thông báo mài Nói rằng trên đường phố hôm nay không an toàn, mà nơi không an toàn chính là năm trong phạm vi hoạt động của anh, vì vậy tôi đã đến” Bùi Hạ Sênh điềm nhiên nói.
Minh Tư Thành cau mày và hỏi lại: “Lúc đầu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Nhiên Mộc Miên?”
“Điều này thì phải trách cô vợ sắp cưới nhỏ bé của anh thích lo chuyện bao đồng kìa!”
Bùi Hạ Sênh không kìm được mà khoanh hai tay lại, rồi nói: “Cô vợ sắp cưới của anh đã chọc giận người đàn ông đó nên là ông ta nổi điên lên muốn bóp cổ cô ta, còn chưa đợi tới lúc chúng tôi ra tay giúp đỡ, đám người của họ đã cứu cô vợ sắp cưới của anh rồi.”
“Rốt cuộc các người đang làm cái gì vậy?”
Minh Tư Thành không khỏi cau mày.
Bùi Hạ Sênh khẽ nhún vai: “Đúng là không biết nói gì nữa!”
“Có phải Mộc Miên cũng bị kéo vào liên lụy không?” Minh Tư Thành hỏi.
Bùi Hạ Sênh mím môi, dang tay ra và giải thích: “Phó Quân Tiêu sẽ không để con gái của mình mắc kẹt ở trong đó đâu, chỉ là lúc nãy người đàn ông đeo mặt nạ không chỉ cứu Nhiên Mộc Miên, hơn nữa cũng không bản người đàn ông đó, đúng là có chút kì lại”
“Người đàn ông đeo mặt nạ? Người đàn ông đeo mặt nạ nào?” Minh Tư Thành hỏi tiếp, Bùi Hạ Sênh mỉm cười đầy ẩn ý: “Nếu anh tham gia cùng chúng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết chỉ tiết cụ thể hơn”
“Thôi bỏ đi, tôi không còn hứng thú nữa”
Minh Tư Thành tức giận nói.
Bùi Hạ Sênh cong môi, chỉ cười không nói gì.
Minh Tư Thành trông vẫn không vui, trong lòng anh rất lo lắng cho Nhiên Mộc Miên, mà bản thân lại lực bất tòng tâm.
Ở bên kia, Nhiên Mộc Miên xuống xe trên đường cái, khi đi vào khu rừng dẫn đến cổng lớn của phòng thí nghiệm, một tiếng huýt sáo đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.