Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Cô sẽ không khách sao.
“Đã vậy tôi sẽ không khách sao nữa” Nhiên Mộc Miên vui vẻ ngồi xuống.
Minh Tư Thành đóng lại cửa xe rồi vòng qua đầu xe quay lại chỗ tài xế.
Lúc này Nhiên Mộc Miên theo bản năng nhìn vào bên trong khuQuý Hồên lớn nhà họ Phó.
Sáng nay lúc cô rời giường cũng không thấy bóng dáng Lang Khiếu Nhật đâu.
Chắc bây giờ anh ta không có ở trong khu Quý Hồên lớn nhà họ Phó.
Nhiên Mộc Miên nghĩ xong chuyện Lang Khiếu Nhật, lại đột nhiên nghĩ tới những chuyện khác vì vậy hơi nghiêng người nhìn Minh Tư Thành hỏi: “Anh muốn đến Bắc Bình gặp anh cả anh không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Minh Tư Thành liếc mắt nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, kéo tay phanh xuống, khởi động xe thể thao.
Nhiên Mộc Miên hiểu ý cười một tiếng: “Tại tôi cũng muốn đi thăm anh tôi!”
“Tiện gặp chị dâu thay anh trai.
Trong lòng Nhiên Mộc Miên thầm nghĩ như vậy.
“Đã vậy tháng sau chúng ta cùng đi Bắc Bình đi! Tháng sau đội tôi phải đánh tiếp trận bán kết ở Bắc Bình” Minh Tư Thành tay cầm tay lái, mắt nhìn phía trước, vừa lái xe vừa mỉm cười nói.
Nhiên Mộc Miên cả người ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới sư phụ Hạ Chí Mẫn.
Gần đây cô cũng không chơi game kia bởi sư phụ ngoài đời thực rất vô cảm.
“Cái đó … Là sư phụ tôi đấy! Rốt cuộc anh ta là ai?” Nhiên Mộc Miên nhìn về phía Minh Tư Thành, như có điều suy nghĩ hỏi.
Minh Tư Thành liếc mắt nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, rồi lại nhìn về phía trước, không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch: Là một bậc sư phụ kỹ thuật viên rất gi “Vậy anh ấy là gì?” Nhiên Mộc Miên liền hỏi tiếp.
Minh Tư Thành không khỏi tức cười: “Sao? Cô có chút trông đợi anh ấy sao?”
“Ngược lại là không có nhé, chỉ là đột nhiên phát hiện bản thân không sùng bái anh ấy như trước kia thôi” Nhiên Mộc Miên một tay chống tai để lên tay vịn trên cửa xe, bùi ngùi nói.
Nụ cười trên khuôn mặt Minh Tư Thành chợt biến mất, trong lòng nhất thời giống như lọ ngũ vị bị đổ, rất không có mùi vị.
Anh không biết bản thân đang vui hay không vui nữa.
“Cho dù thế nào nếu cô đã là học trò của anh ấy thì cô phải ủng hộ anh ấy đến cùng, thắng được giải đấu không phải sao?”
Minh Tư Thành tình ý sâu xa nói.
Nhiên Mộc Miên hiểu ý cười một tiếng: “Ngược lại cũng đúng”
Lúc Minh Tư Thành đưa Nhiên Mộc Miên quay lại trường, Nhiên Mộc Miên cũng không thấy bóng dáng Lang Khiếu Nhật đâu.
Bình thường anh ta đi theo cô đã thành thói quen, trong chốc lát không thấy anh ta thực sự có chút không quen.
Nhiên Mộc Miên vừa mới quay lại phòng ngủ, điện thoại trong túi xách chợt reo lên, cô thiếu chút nữa tưởng còn tưởng là Lang Khiếu Nhật đến, về sau mới nhớ ra Lang Khiếu Nhật không dùng điện thoại di động, hơn nữa cũng không có điện thoại di động.
Cho nên người gọi đến là Hạ Chí Mẫn.
“Hôm nay chúng ta cùng ăn cơm tối đi? Tôi mời.”
Nhưng Nhiên Mộc Miên không nói hai lời trực tiếp từ chối: “Cái đó… Chính là, sau này, sư phụ đừng hẹn gặp em nữa.”
“Tại sao?” Hạ Chí Mẫn không hiểu.
Nhiên Mộc Miên trả lời: “Dù sao, chúng ta cũng chỉ là bạn trên mạng, chỉ là chơi game cùng nhau mà thôi, thật sự không cần phải gặp mặt thường xuyên”
Hạ Chí Mẫn dùng giọng có chút bất mãn nói: “Tôi coi em như bạn, em lại chỉ coi tôi như bạn trên mạng thôi sao?”
“Dạ!” Nhiên Mộc Miên cũng không vòng vo nữa, sẽ không chú ý đến cảm xúc của Hạ Chí Mẫn nữa, cho dù anh ta có là sư phụ trong game của cô.
Không, anh ta cho cô cảm giác không giống như sư phụ trong game của cô mà là một người khác.
Hạ Chí Mẫn không nói tiếp nữa trực tiếp cúp điện thoại.
Nhiên Mộc Miên nhìn dòng chữ cuộc trò chuyện đã kết thúc.
trên màn hình điện thoại, tự nhiên thở dài.
Bên kia, Minh Tư Thành cũng quay lại phòng trọ, chợt có linh cảm đăng nhập vào tài khoản game của mình liền hiện ngay.
tài khoản game của Nhiên Mộc Miên đã rất lâu chưa online, trong lòng có chút nghi ngờ, không phải cô bé này rút lui đấy chứ.
Trong phòng ngủ, bởi chuyện của Hạ Mộc Tử mà Trọng Quân Kiệt vẫn có ý kiến với Minh Tư Thành như cũ.
Bạn bè tốt cùng phòng liền chỉ vì một người phụ nữ mà trở mặt, Minh Tư Thành cũng nghẹn họng không nói gì.
Trọng Quân Kiệt ở trong phòng ngủ cũng không chủ động chào hỏi Minh Tư Thành.
“Nhiên Mộc Miên, cô, cô là cái đồ… phụ nữ, mê trai nhất, nhất, trên cõi đời này! Cô,sao thích, nhiều, người đàn ông như vậy? Lạc gì gì đó, Lang gì gì đó, tôi, kém, bọn họ, chỗ nào chứ?
Cô, cô không thích tôi sao? Rõ ràng tôi, tôi thích…”
“Tút”
Minh Tư Thành còn chưa nói xong đã cúp máy.
Nhiên Mộc Miên nghe mà mặt đầy mông lung.
Sau khi kết thúc, cô lại gọi lại, kết quả điện thoại truyền tới thông báo nhắc nhở không thể kết nối.