Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Anh rượu vào lời ra
Minh Tư Thành bị Nhiên Mộc Miên làm cho giật mình, nhảy dựng lên khỏi ghế đẩu: “A! Xác chết vùng dậy à!”
“Ê! Tôi là xác chết vùng dậy đấy! Tôi đang ngủ ngon giấc ở đây, anh đột nhiên chạy vào than khóc thảm thiết như vậy, nói một tràng dài, quá ồn ào!” Nhiên Mộc Miên cười trêu ghẹo nói.
“Tôi lo tôi còn trẻ đã mất vợ, thành “Quả phu”” Minh Tư Thành oán hận lại.
Nhiên Mộc Miên nhếch miệng hỏi: “Hôm qua anh uống rượu à?”
“Ừ” Minh Tư Thành đáp lại.
Nhiên Mộc Miên liền tức giận hỏi: “Có câu rượu vào lời ra.
Vậy hôm qua anh gọi cho tôi nói những câu đó đều là thật lòng sao?”
Minh Tư Thành nhất thời mặt đầy mông lung: “Tối qua tôi có gọi điện cho cô sao?”
“Có!” Nhiên Mộc Miên gật đầu một cái.
Minh Tư Thành nghi ngờ nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, sau đó tự mình lấy điện thoại di động ra xem lịch sử cuộc gọi.
Sau khi thấy mình có gọi, Minh Tư Thành lúng túng cười một tiếng.
“Tối qua tôi nói gì với cô vậy?”
Minh Tư Thành không chối, nhưng cũng không thừa nhận.
“Cô ăn táo không? Tôi gọt táo cho cô ăn.”
Lúc này, để tránh bế tắc, Minh Tư Thành liền chủ động chuyển chủ đề.
Nhiên Mộc Miên mỉm cười gật đầu.
Hai người có tình cảm với nhau nhưng vẫn đang trong thời kỳ u mê.
Thật giống như ai đó cũng không muốn mở miệng trước nên chưa chọc thủng cửa sổ giấy này.
Ngày Nhiên Mộc Miên xuất viện Minh Tư Thành tự mình tới đón.
Trước khi trở về thành phố Thuận Canh, Đồng Kỳ Anh cứ dặn dò cô bé mãi rằng sau này không được phép tiếp xúc với ông ngoại Nhiên Hoàng Biên, Nhiên Mộc Miên liền đồng ý.
Trên đường trở về trường, Nhiên Mộc Miên ngồi cạnh ghế tài xế, như có điều suy nghĩ hỏi Minh Tư Thành đang lái xe: “Anh cho răng trên đời này có người sói không?”
“Không biết, có thể có, có thể không có. Ít nhất, tôi chưa từng thấy” Minh Tư Thành hiểu ý cười một tiếng.
Nhiên Mộc Miên nghĩ đến chuyện của Lang Khiếu Nhật đột nhiên trầm mặc.
Minh Tư Thành thấy Nhiên Mộc Miên không lên tiếng, hỏi một câu: “Sao đột nhiên cô lại hỏi cái này?”
“Tại tôi tò mò.” Nhiên Mộc Miên cảm khái nói.
Nhưng Minh Tư Thành lại hỏi tiếp: “Trong khoảng thời gian này, tôi không thấy Lang Khiếu Nhật người chưa từng rời khỏi cô nửa bước. Bố cô điều anh ta đi rồi sao?”
“Ừ” Nhiên Mộc Miên nhàn nhạt đáp, mặc dù nói dối nhưng ngoại trừ câu trả lời này ra, cô không còn lý do nào khác.
Minh Tư Thành không truy hỏi nữa, nhưng cũng phát hiện tâm trạng Nhiên Mộc Miên lúc này dường như không được tốt.
Có lẽ do chuyện của Lang Khiếu Nhật hoặc có lẽ là vì những chuyện khác.
Anh biết cô đang nói dối mình nhưng anh cũng không vạch trần cô.
Lang Khiếu Nhật đối với Nhiên Mộc Miên mà nói có lẽ chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời cô.
Một tháng sau.
Minh Tư Thành vốn định đặt hai vé máy bay cùng Nhiên Mộc Miên bay thẳng từ thành phố Thuận Canh đến Bắc Bình, dẫn cô đi xem đội hacker của anh thi đấu, kết quả Nhiên Mộc Miên một thân một mình đi tàu điện ngầm từ thành phố Thuận Canh đến Bắc Bình trước.
“Cái đó, xin lỗi xin lỗi! Tôi đi trước là vì tôi có hẹn với anh trai tôi. Nếu không thì anh đến Bắc Bình tôi bao anh ăn ở nhé”
“Cô cho rằng tôi giống loại đàn ông cần phụ nữ trả tiền sao?”
“Như vậy đi! Anh bao tôi ăn ở.”
“Cái này còn được.”
“Không giận nữa chứ?”
“Ừ, không giận.”
“Vậy hẹn gặp anh ở Bắc Bình”
“Sau khi đến nhớ nói cho tôi khách sạn của cô, đến lúc đó tôi sẽ tìm cô.” Minh Tư Thành thoáng bình tĩnh hoà nhã một chút.
Nhiên Mộc Miên khế nhếch miệng nói: “Không thành vấn đề”
Sau khi nói chuyện điện thoại với Minh Tư Thành xong, Nhiên Mộc Miên cầm điện thoại di động trong tay, trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, hơn nữa còn rất xúc động.
Hóa ra sau khi một người con trai tức giận lại có thể dỗ dành dễ dàng như vậy!
Ngồi vài tiếng trên tàu cao tốc, sau khi đến Bắc Bình, Nhiên Mộc Miên vừa đi ra khỏi nhà ga liền nhìn thấy người anh trai Lãnh Diệc Phàm của cô cả người mặc quân phục, tư thế oai hùng hiên ngang đang lặng lế đứng trong đám người.