Chương : Mới có thể cân nhắc chuyện sinh con
Sau khi Lãnh Diệc Phàm nghe thấy những lời này của cô ấy, anh không hề tức giận, trái lại còn điềm tĩnh trả lời: “Có lẽ vậy!”
“Sau khi kết hôn, nếu thu nhập giữa hai vợ chồng cách biệt quá lớn, đặc biệt lương của vợ cao hơn chồng rất nhiều, tâm lý của người vợ sẽ không ít thì nhiều không được cân bằng. Ồ không, tôi không thể vơ đũa cả nằm, tôi nói chính mình vậy. Tâm lý của tôi sẽ không được cân băng. Bởi vì tôi sẽ không chịu nổi chuyện chung sống cả đời với một người đàn ông có mức lương thấp hơn của mình. Ngoài ra, tôi nghe nói răng ông cố của anh vẫn còn sống, đang mong được ôm chất. Nhưng, tôi định ít nhất phải tới bốn mươi tuổi mới có thể cân nhắc chuyện sinh con”
Tống Vân Thùy nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
Lãnh Diệc Phàm đã hiểu rõ ý của Tống Vân Thùy, anh ấy nở nụ cười hiểu ngầm: “Ý cô Tống là hai chúng ta không hợp nhau, đúng không?”
“Đúng vậy” Tống Vân Thùy gật nhẹ đầu, lại nói thêm một câu: “Thật ra, anh trông rất điển trai”
“Cảm ơn” Lãnh Diệc Phàm lễ phép gật đầu, cũng nói thêm một câu: “Cô cũng rất được”
“Vậy cuộc hẹn của hai ta kết thúc ở đây, lát nữa tôi còn có một chuyến bay phải đi, tôi đi trước” Tống Vân Thùy đứng dậy, mỉm cười với Lãnh Diệc Phàm.
Lãnh Diệc Phàm gật đầu một cái, cũng đứng dậy theo, nói: “Tôi tiễn cô”
“Không cần, tôi tự lái xe qua đây, tiện hơn ngồi taxi nhiều.”
Khóe miệng Tống Vân Thùy khẽ nhếch lên, sau đó nói: “Tạm biệt”
“Ừm, chúc cô đi đường bình an” Lãnh Diệc Phàm tốt bụng chúc phúc.
Tống Vân Thùy mỉm cười, lại gật đầu một cái rồi một mình rời đi.
Toàn bộ quá trình hai người nói chuyện, Nhiên Mộc Miên kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng Lãnh Diệc Phàm lại vô cùng bình tĩnh. Nhiên Mộc Miên dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Tống Vân Thùy đẩy cánh cửa kính, bước ra khỏi quán ăn, sau đó thông qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy cô ấy ngồi lên một chiếc xe trị giá mấy tỷ, sau đó lái xe rời đi trong màn đêm.
Người phụ nữ này…
Phải nói thế nào nhỉ?
Nhiên Mộc Miên không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung cô ấy nữa. Dù sao, không thể nói cô ấy không tốt, nhưng cũng không thể khen cô ấy tốt. Tóm lại là gợi cho người ta một cảm giác khó lòng nắm bắt.
Sau khi Nhiên Mộc Miên thu tầm mắt về, lập tức ló cái đầu nhỏ từ phía sau màn ngăn cách làm bằng dây leo xanh ra, nhìn về phía anh trai Lãnh Diệc Phàm vẫn đang ngồi ở đó, nói: “Anh cả, anh có muốn cùng em dùng bữa không? Em chưa ăn no!”
“Tất nhiên!” Lãnh Diệc Phàm hiểu ý, nở nụ cười, vô cùng tự nhiên bước tới bàn ăn mà Nhiên Mộc Miên đã đặt sẵn, sau đó ngồi xuống phía đối diện Nhiên Mộc Miên.
Anh ấy vẫy tay gọi người phục vụ, không chỉ gọi thêm một phần ăn, mà còn gọi thêm cả hai ba món nữa. Mười hai giờ ăn cơm trưa, giờ đã bảy giờ tối, trên đường lại không ăn thêm thứ gì lót dạ, dù là ai cũng sẽ đói bụng thôi.
“Anh cả, trước khi anh và cô ấy tới xem mắt, có phải cô ấy không tìm hiểu gia cảnh nhà chúng ta không?” Nhiên Mộc Miên hỏi nhỏ.
Lãnh Diệc Phàm cầm đũa, bưng chén, vừa gắp rau, vừa nhìn Nhiên Mộc Miên, mỉm cười đáp lại: “Rõ như ban ngày”
“Jậy lòng tự trọng của anh có bị đả kích không?” Nhiên Mộc Miên nhìn Lãnh Diệc Phàm bằng ánh mắt đồng tình.
Lãnh Diệc Phàm cười cười: “Ít nhất cô ấy cũng khen anh điển trai mà”
“Mặt đẹp cũng đâu thể ăn no bụng chứ” Nhiên Mộc Miên nháy nháy mắt, cô cảm thấy anh trai Lãnh Diệc Phàm vô cùng đáng thương.
Tốt xấu gì thì từ nhỏ tới lớn, anh trai nhà cô cũng thuộc dạng cặp không chứa hết được thư tình chứ bộ. Từ trước tới giờ chỉ có anh trai cô từ chối phụ nữ, còn bị phụ nữ từ chối thì đây là lần đầu tiên.
“Không sao, chỉ cần bây giờ chúng ta vẫn có cơm ăn là được” Lãnh Diệc Phàm mỉm cười, tỏ vẻ không thèm để tâm.
Nhiên Mộc Miên bĩu môi, dứt khoát vùi đầu lùa cơm vào miệng.
“Đúng rồi, em và vị hôn phu của mình sao rồi? Tiệc gặp mặt hai nhà lần trước, anh không có tham gia” Lãnh Diệc Phàm quan tâm hỏi han.
Nhiên Mộc Miên mỉm cười hỏi lại: “Vậy anh cảm thấy vị đại đội trưởng của anh là người thế nào?”
“Đại đội trưởng của anh à, tất nhiên là rất tốt rồi” Lãnh Diệc Phàm cười nhẹ, anh ấy dừng lại một chút, rồi như hiểu ra, nói: “Tính cách anh ấy không tệ, vậy em trai cũng sẽ không quá kém.
Hơn nữa gia giáo nhà họ Minh bọn họ nghe nói cực kỳ nghiêm khắc, ắt hẳn Minh Tư Thành là một chàng trai tốt”
“Anh ta đúng là không tồi, chỉ là, hai đứa bọn em cuối cùng vẫn phải giải trừ hôn ước” Nụ cười trên mặt Nhiên Mộc Miên tắt dần.
Lãnh Diệc Phàm không hiểu tại sao, bèn hỏi lại: “Nguyên nhân?”
“Bởi vì anh ta không thích em!” Nhiên Mộc Miên cảm khái.
Lãnh Diệc Phàm cười cười: “Vậy em có thích anh ta không?”
“Em..” Nhiên Mộc Miên nghẹn họng, sau một hồi lâi mắt cô đảo qua đảo lại một vòng, mới lúng túng trả lời
“không có thích anh ta!”
Lãnh Diệc Phàm giống như xem thấu điều gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười không nói.
Sau khi ăn tối xong, Nhiên Mộc Miên còn kéo Lãnh Diệc Phàm, bắt anh ấy cùng cô đi xem phim. Xem phim xong, lúc đi từ rạp chiếu phim ra, Nhiên Mộc Miên lại nổi thói muốn làm nũng với Lãnh Diệc Phàm: “Anh cả, em không muốn đi bộ nữa!”
Lãnh Diệc Phàm nhìn Nhiên Mộc Miên, nở nụ cười cưng chiều, không nói hai lời trực tiếp quay gót chân ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Nhiên Mộc Miên lập tức vui vẻ nằm úp sấp lên lưng Lãnh Diệc Phàm.
“Anh đây là đang hạ mình lấy lòng em đấy, lúc về tới nhà, em biết phải báo cáo với ông cố thế nào rồi chứ hả?” Lãnh Diệc Phàm nâng hai tay lên, vòng qua hai chân Nhiên Mộc Miên rồi năm chặt lấy hai bên thắt lưng. Anh vừa nói, vừa thoải mái đứng dậy.