Chương : Có phải là anh em tốt không
“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa đâu, cúp máy đây”
Minh Tư Thành trả lời qua loa một câu rồi cúp điện thoại luôn.
Anh không biết anh hai của mình và Lạc Vũ có hận thù gì với nhau, nhưng từ đầu đến cuối Minh Huy Khang không hề thích Lạc Vũ.
Chỉ là Nhiên Mộc Miên ngốc nghếch lại hâm mộ Lạc Vũ, làm cho anh ngứa ngáy trong lòng.
Có lúc sự tồn tại của Lạc Vũ làm cho anh nghĩ lung tung, nghi ngờ bản thân, mình có gì không bằng Lạc Vũ mà bé ngốc này lại si mê anh ta đến thế.
“Minh Tư Thành” Nhiên Mộc Miên đột nhiên gọi, kéo suy nghĩ của anh về thực tại.
Minh Tư Thành vẫn còn đang lơ đãng nhìn Nhiên Mộc Miên trả lời cô: “Ơi?”
“Chuyện của anh với tôi, giới thiệu cho sư phụ của anh cho tôi nha” Nhiên Mộc Miên thành khẩn nói.
Cô muốn cho Hạ Chí Mẫn biết rốt cuộc quan hệ giữa cô và Minh Tư Thành là gì.
“Sao tự nhiên lại muốn thế?” Minh Tư Thành ngạc nhiên, rõ ràng anh còn lên kế hoạch đến khi giành được quán quân rồi sẽ công khai thân phận của mình cho cô.
Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành hỏi: “Anh không muốn à”
“Không phải thế” Minh Tư Thành cười nói.
Nhiên Mộc Miên bíu môi, ngừng một lúc rồi nói: “Không thì, cứ làm quen một chút đã.”
Dù gì thì cô cũng đã lén đi gặp Hạ Chí Mẫn rồi.
Chỉ là, cô lại làm cho quan hệ khác phái chung sống trở nên xa cách hơn rồi.
“Hay là thế này” Minh Tư Thành bật tay tách một tiếng, mỉm cười: “Đến khi nào chiến đội của tôi giành được quán quân thế giới, tôi bắt sư phụ cô ôm cúp đến làm quen với cô, có được không?”
“Haha”” Nhiên Mộc Miên gượng cười: “Được.”
Để không uổng ý tốt của Minh Tư Thành, cô chỉ có thể gượng gạo đồng ý.
“Dạo này cô không vào chơi game à?” Minh Tư Thành hỏi.
Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên nhìn Minh Tư Thành: “Sao anh biết được?”
“Tôi…” Minh Tư Thành ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Không phải lần trước tôi từng chơi với cô rồi sao? Chúng ta kết bạn trong game rồi mà.”
Lần đó là anh dùng tài khoản phụ để thêm bạn với cô.
…. Nhiên Mộc Miên cũng không nghỉ ngờ gì, chỉ âm ừ trả lời: “Š”
“Sao tự nhiên dạo này không chơi game đó nữa?” Minh Tư Thành quan tâm hỏi.
Nhiên Mộc Miên lơ đễnh trả lời: “Có thể là lớn rồi. Không còn là học sinh cấp ba nữa…”
Thực ra là vì Hạ Chí Minh Tư Thành cảm giác như Nhiên Mộc Miên có tâm sự gì đó, thế nhưng anh nghĩ cô không muốn nói thì không hỏi tiếp nữa.
Còn chuyện anh trai Lãnh Diệc Phàm xem mắt thất bại, Nhiên Mộc Miên cũng gọi điện báo cáo với ông cố rồi.
Sau đó ông cố không nói gì thêm, Nhiên Mộc Miên cũng không nhiều lời.
Nhiên Mộc Miên và Minh Tư Thành đến khách sạn rồi, đây chính là khách sạn của nhà họ Minh, nhưng Nhiên Mộc Miên lại không hề biết đây là sản nghiệp của nhà họ Minh.
Vì thế, khi nhân viên khách sạn nhìn ý Minh Tư Thành rồi lại bình tĩnh nói khách sạn hết phòng, Nhiên Mộc Miên cũng thật sự tin theo.
“Cô ở phòng tổng thống đúng không? Hay là cô cho tôi ngủ ở phòng khách?” Minh Tư Thành nhướng mắt.
Bình thường phòng tổng thống ở khách sạn đều có hai phòng ngủ trở lên.
Tiêu tiền không chớp mắt như Nhiên Mộc Miên, mệnh công chúa trời sinh, mỗi lần đi đâu bên ngoài đều ở phòng tổng thống.
Minh Tư Thành âm thầm tính toán, khóe miệng vô thức cong lên.
Nhiên Mộc Miên cũng không nghĩ nhiều, không nói đến lần thứ hai đã đồng ý luôn.
Cô cũng không biết kể từ bao giờ mình đã không còn chút tâm tư phòng bị nào đối với Minh Tư Thành rồi.
Sau khi hai người vào phòng tổng thống, Minh Tư Thành đặt hành lí xuống rồi đến ngồi bên bàn uống trà, xem tư liệu của đối thủ mà huấn luyện viên gửi cho mình.
Tục ngữ dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Minh Tư Thành bây giờ thì gọi là nước đến chân mới nhảy?
Nhiên Mộc Miên thấy Minh Tư Thành nghiêm túc xem tài liệu, thậm chí còn ghi chép lại thì bưồn cười lắm.
Vì Minh Tư Thành phải xem tư liệu đối thủ, Nhiên Mộc Miên cũng không muốn ra ngoài một mình nên cô chỉ có thể mang máy tính ra ngồi cày phim.
Những lúc nghỉ ánh mắt của Minh Tư Thành cũng sẽ vô tình nhìn về phía Nhiên Mộc Miên.
Chỉ thấy cô tựa đầu lên tay, cái miệng nhỏ hơi chu lên, trông giống như một cô búp bê tinh xảo nhưng cũng vẫn mang nét hoạt bát sinh động.
Đúng lúc ấy, Nhiên Mộc Miên ngước mắt lên nhìn Minh Tư Thành.
Hai người chẳng hẹn mà lúc ấy bốn mắt nhìn nhau.
Minh Tư Thành bỗng dưng thấy hơi đỏ mặt, Nhiên Mộc.
Miên lại chẳng hiểu phong tình hỏi anh: “Anh nhìn tôi làm gì vậy?
Trên mặt tôi có dính gì à?”
“,.” Minh Tư Thành cạn lời, ngừng một lúc rồi tức giận trả lời cô: “Mặt cô dính con muỗi đấy”
“Ủa? Thời tiết này ở Bắc Bình cũng có muỗi à? Xem ra là do vệ sinh của khách sạn này không ổn rồi! Không được! Tôi phải khiếu nại mới được!” Nhiên Mộc Miên nghiêm túc nói.
Minh Tư Thành nhìn nhóc con muốn đứng dậy thì toát mồ hôi hột, đỡ trán ấp úng nói: “Tôi đùa cô thôi”
“Này, Minh Tư Thành, anh nghĩ quan hệ chúng ta có được coi là anh em tốt không?” Nhiên Mộc Miên đứng thẳng dậy, một tay chống má nhìn Minh Tư Thành cười cười.
Minh Tư Thành khó hiểu nhíu mày hỏi lại: “Cô nói thế là có ý gì?