Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Anh thật sự chán nản
“Đúng vậy! Thế nên tôi mới nói ban ngày thì không sao, đến tối lại tự dưng…haiz, thôi không nói nữa, tôi còn phải đi giải quyết những chuyện khác của Lạc Vũ. Vê phía đoàn phim bên kia, tôi đã nói dối rằng sức khỏe của cậu ấy không tốt, xin phép tạm nghỉ!” Lâm Tình thở dài.
“Vậy cô cứ đi trước đi”
“Được”
Lâm Tình nói xong liền cúp điện thoại.
Nhiên Mộc Miên ngay lập tức cầm điện thoại gửi cho Minh Tư Thành một tin nhắn, nói với anh rằng mình có việc gấp cần phải rời khỏi Bắc Bình trước, sau đó đặt cho mình một chuyến bay thẳng đến Hải Vân.
Tại bệnh viện trung ương Hải Vân, phòng VỊP số của khoa Nội trú.
Nhiên Mộc Miên vừa xuống máy bay liền kéo vali đi thẳng tới đây.
Cả chặng đường vất vả gió sương, khi cô xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Lạc Vũ đã ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, ngây người nhìn cô.
“Em xin Nhiên Mộc Miên hơi cụp mắt xuống.
Lạc Vũ cười yếu ớt: “Sao em lại phải xin lỗi anh?”
“Vì em là bạn của anh, nhưng lại không quan tâm tới anh kịp thời.” Nhiên Mộc Miên tự trách mình.
Lạc Vũ chỉ khẽ lắc đầu: “Anh đã đọc những tin nhắn em gửi, chẳng qua anh không muốn trả lời! Không phải em không quan tâm tới anh, là tự anh không quan tâm chính bản thân mình”
“Chờ anh khỏi bệnh, em cùng anh đi du lịch giải sầu được không?” Nhiên Mộc Miên nhếch khóe miệng, mỉm cười đề nghị.
Lạc Vũ liếc Nhiên Mộc Miên rồi khẽ lắc đầu: “Em không cần phải đi cùng anh, dù sao em đã có chồng chưa cưới. Nếu cứ tiếp tục ở cùng loại người như anh, chẳng may rước lấy những lời đồn thổi thì không tốt.”
“..” Nhiên Mộc Miên đột nhiên im lặng.
Lạc Vũ không khỏi cười nhạt: “Mộc Miên, anh không cần sự thương hại của em”
“Em không thương hại anh, em chỉ…”
“Nếu em thực sự muốn tốt cho anh, thì đừng nên mang thân phận người đã đính hôn đến đây để quan tâm anh lúc này” Lạc Vũ đột nhiên lạnh lùng ngắt lời Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên không biết phải nói tiếp thế nào.
Lạc Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói: “Thật ra, anh rất muốn có em ở bên cạnh. Nhưng chuyện em đã đính hôn khiến anh cảm thấy rất khó chấp nhận”
Nhiên Mộc Miên không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nghe Lạc Vũ nói hết.
“Anh không sao cả, em có thể đi rồi” Lạc Vũ nghiêm túc nói, ra lệnh đuổi khách.
Nhiên Mộc Miên đứng dậy khỏi ghế, thấp giọng nói lời quan †âm: “Anh nhớ chăm sóc mình thật tốt”
Lạc Vũ gật đầu.
Nhiên Mộc Miên rời khỏi phòng bệnh một mình, đi về phía cửa thang máy, nhưng lúc này bên tai bỗng vang lên tiếng của Lâm Tình.
Theo bản năng, Nhiên Mộc Miên xoay người tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Giọng của Lâm Tình lại tiếp tục vang lên ở đầu kia cầu thang, cách một tấm cửa thoát hiểm.
“Đúng vậy! Tôi muốn chấm dứt hợp đồng người đại diện, phí thanh lý hợp đồng tôi sẽ tự mình bồi thường!” Lâm Tình tức giận nói.
Cậu ta đã tàn phế, tôi còn cách nào nữa đây? Chỉ một mình tôi, bệnh viện, đoàn phim rồi công ty, ba đầu sáu tay chạy khắp chốn. Tôi quá mệt mỏi rồi, hiểu không?”
“Nếu công ty không muốn sắp xếp người đại diện mới cho.
cậu ta thì cứ trực tiếp phong sát đi. Đã bị trầm cảm còn không chịu tiếp nhận điều trị, đang yên đang lành thì tự sát, làm liên lụy Dù sao, tôi cũng không muốn nhận cậu ta nữa!”
“Đúng! Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây.”
Lâm Tình tức giận dập máy, khi quay người lại nhìn thấy Nhiên Mộc Miên thì vô cùng hoảng sợ.
“Cô đến đây từ lúc nào?” Lâm Tình vỗ vỗ bộ ngực hỏi.
Nhiên Mộc Miên khẽ nhún vai, trả lời: “Đã được một lúc rồi”
“Cũng đúng! Vậy cô đã đi gặp Lạc Vũ chưa?”
“Gặp rồi”
“Nếu đã gặp thì cũng coi như trọn tình nghĩa bạn bè. Tôi còn có việc, đi nói chuyện với Lạc Vũ về công việc trước đã” Lâm Tình sốt ruột nói.
Nhiên Mộc Miên mím môi hỏi: “Cô định giải quyết chuyện của Lạc Vũ như thế nào?”
Khi Nhiên Mộc Miên quay người đuổi theo và đứng ngoài cửa phòng bệnh, cô đã tận mắt chứng kiến những gì Lâm Tình nói với Lạc Vũ.
Bên cạnh việc mắng Lạc Vũ thêm một trận nữa, cô ta còn nói công ty sẽ chấm dứt hợp đồng với anh ta, từ nay về sau anh †a sẽ phải đối mặt với tình cảnh không còn phim để quay.