Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Dỗ cô gái mình thương
“Tôi không làm Mộc Miên buồn” Minh Tư Thành vừa nắm chắc vừa oan ức trả lời.
Cố Thiên Ngân nghe thấy giọng nói của anh mang theo vẻ không thể nào nói rõ, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng: “Vậy được rồi! Chờ lúc nữa tâm trạng Mộc Miên tốt lên tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh”
“Được” Minh Tư Thành trả lời xong lập tức trả điện thoại lại cho Triệu Hùng Cường. Cuối cùng anh còn rầu rĩ hỏi một câu: “Cậu bảo tôi phải dỗ thế nào để Mộc Miên vui vẻ đây?”
Triệu Hùng Cường dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Minh Tư Thành.
Người ta nói con gái khi yêu sẽ biến thành ngốc nghếch.
Bọn họ lại cảm thấy lúc hai người này yêu đương, cô gái Nhiên Mộc Miên chưa ngốc mà thanh niên Minh Tư Thành này đã ngốc rồi.
“Anh Thành, dựa vào kinh nghiệm yêu đương phong phú của tôi, để tôi nói cho cậu biết, cô gái này, nếu không phải cậu khiến cô ấy buồn thì cậu không cần đi dỗ đâu” Trọng Quân Kiệt đi đến góp vui, bám vào vai Minh Tư Thành nghiêm túc giảng giải.
Trong ký túc, quả thật cũng chỉ có mình Trọng Quân Kiệt là có nhiều bạn gái nhất.
“Sao lại thế?” Minh Tư Thành khó hiểu.
Trọng Quân Kiệt nhếch môi cười: “Con gái mà! Cưng chiều thì được, nhưng không thể để cô ấy kiêu ngạo. Hiểu không?”
Hiểu!
Còn kết quả thì…
Minh Tư Thành đi mua hoa tươi, đứng dưới lầu ký túc xá, định đến dỗ Nhiên Mộc Miên vui vẻ.
Trọng Quân Kiệt, Trương Hùng Cường, còn có Hình Quốc Bảo không khỏi lắc đầu cảm thán: “Thanh niên này ngốc quá mài”
Trên tầng ký túc xá, giận thì vẫn giận, nhưng mà không thể không ăn cơm.
Nhiên Mộc Miên bò dậy khỏi giường, đi xuống tầng cùng ba người Cố Thiên Ngân.
Ra khỏi ký túc xá, sau khi bọn họ nhìn thấy Minh Tư Thành thì nhanh chóng kéo tay hiểu ý, “quảng lại” một mình Nhiên Mộc Miên.
“Mộc Miên, chúng tớ đi ăn cơm trước đây! Không đợi cậu đâu” Cố Thiên Ngân vừa cười vừa nói, sau đó cùng Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái đi trước.
Nhiên Mộc Miên thấy hoa hồng màu hồng nhạt trên tay Minh Tư Thành, lại nghĩ đến chuyện kia, không biết gì sao lại cảm thấy khó chịu.
Hôm nay cô vẫn luôn nghĩ, liệu có phải mình thích Minh Tư Thành cũng được bố tính toán kỹ rồi?
Hoặc là nói, Minh Tư Thành thông đồng với bố cô chuyện gì đó.
Hiện giờ, trong lòng Nhiên Mộc Miên cực kỳ bối rối.
“Hoa này là để dỗ công chúa nhỏ của anh vui vẻ” Minh Tư Thành tiến tới đón Nhiên Mộc Miên, đến trước mặt mới đưa hoa hồng cầm trong tay về phía cô.
Nhiên Mộc Miên nhìn hoa lại chân chừ không nhận.
Minh Tư Thành hơi căng thẳng trong lòng, tim đập như đánh trống.
Một lúc lâu sau, Nhiên Mộc Miên nhận lấy hoa hồng màu hồng nhạt, nhìn Minh Tư Thành gượng cười nói: “Cảm ơn nhét Em rất thích”
Lúc này Minh Tư Thành mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Chúng ta cùng ra ngoài ăn nhé?”
“Không đâu! Em muốn ăn ở phòng với mấy người Cố Thiên Ngân, ừm, cứ vậy đi. Cảm ơn hoa của anh!”
Khi cô xoay người, thu nụ cười trên mặt lại, một mình đi về phí canteen.
Minh Tư Thành ngây người tại chỗ, nhìn bóng lưng Nhiên Mộc Miên càng lúc càng xa, cảm thấy bất an trong lòng.
Hôm sau.
Vào lớp rồi, thầy giáo điểm danh mà Nhiên Mộc Miên vẫn chưa đến.
Thời gian nghỉ giữa giờ, ngay khi Minh Tư Thành nhìn điện thoại di động do dự không biết có nên gọi cho Nhiên Mộc Miên không, đột nhiên một nữ sinh trong lớp đến gần, đứng giữa hành lang và bàn học nhìn Minh Tư Thành nhõng nhẽo.
hỏi: “Minh Tư Thành, giải đấu sinh viên công nghệ thông tin toàn quốc lần này lấy năm người một nhóm. Tớ nghe nói nhóm của cậu chỉ có bốn người, có thể cho tớ gia nhập không?”
Minh Tư Thành không thèm nhìn nữ sinh kia, lạnh lùng từ chối: “Ngại quá, nhóm chúng tôi đủ người rồi”
“Tớ hỏi thăm rồi, lần này trong nhóm cũng chỉ có bốn người cùng phòng các cậu. Cậu yên tâm, tớ sẽ không gây trở ngại cho các cậu. Tớ…”
“Bạn gái tôi tham gia rồi” Minh Tư Thành lại lạnh lùng từ chối.
Nữ sinh nghe thấy câu này của anh, hậm hực bĩu môi rồi im lặng rời đi.
Bây giờ có ai không biết bạn gái của Minh Tư Thành anh là Nhiên Mộc Miên.
Nữ sinh này bị từ chối, những nữ sinh khác không nhịn được thầm chế giễu cô ta trong lòng.
Trương Hùng Cường ngồi bên cạnh là người đầu tiên phản đối: “Tư Thành! Cậu đừng đùa! Cô ấy không hiểu gì cả, cậu để cô ấy gia nhập vào nhóm chúng ta, chẳng phải sẽ gây cản trở cho chúng ta à?”
“Phải đấy!” Trọng Quân Kiệt gật đầu, cực kỳ tán thành.
Hình Quốc Bảo lại không nghĩ thế: “Cô ấy có thể giúp chúng ta dịch từ điển thuật ngữ IT mà!”
Minh Tư Thành vỗ tay bốp bốp, nhìn Hình Quốc Bảo tán thưởng, nhướng mày nói: “Vẫn là cậu hiểu ý tôi.”