Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh Quân Tiêu, em không hề!”
Lý Tư San cắn đôi môi đỏ mọng, mặt buồn rười rượi.
Phó Quân Tiêu chỉ liếc Lý Tư San một cái, rồi ánh mát lạnh lùng nhìn sang ông cụ đang ngồi bên kia.
Ông cụ ngước mắt lên, không hẹn mà đối đầu với ánh mắt của Phó Quân Tiêu giữa không trung, trong chớp mắt gương mặt trắng ông ta như quả cà, ngậm miệng không nói lời nào nữa.
Cảnh sát nam lập tức đi tới, vẫn luôn lễ phép giải thích những chuyện đã xảy ra cho Phó Quân Tiêu.
Vì đoạn đường đó nằm trong góc khuất không có camera theo dõi nên không có cách nào phân biệt được là trong hai người đó thì ai nói thật ai nói dối.
Sau khi Phó Quân Tiêu biết chuyện đã xảy ra, lầy điện thoại ra gọi.
Chưa tới mười phút, ở cổng đồn cảnh sát đã xuất hiện mấy nhân viên y tế, “mời”
ông cụ đi luôn.
“Tôi đã giúp cô giải quyết chuyện của cô, sau này còn dám giả mạo vợ sắp cưới của tôi, chắc chăn tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu!”
Phó Quân Tiêu tức giận trừng Lý Tư San, sau đó lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Lý Tư San cắn môi, lặng lẽ đi theo sau lưng Phó Quân Tiêu.
Thật ra thì lúc nãy là do cô ta đi quá nhanh, lại không nhìn đường nên mới va vào ông cụ kia.
Nhưng cô ta đã tốt bụng đỡ ông ta dậy, còn nói “Xin lỗi”
, nhưng ông cụ đó lại thừa dịp lừa tiên cô ta thì ông ta không đúng rồi! Lúc ấy không hiểu Lý Tư San nghĩ gì lại muốn làm lớn chuyện này lên để Phó Quân Bác ra mặt giải quyết phiên phức này thay cô ta, nhưng ai ngờ Phó Quân Bác lại tuyệt tình với cô ta như thế.
Ngược lại cũng không biết trời xui đất khiến thế nào mà cô ta lại gọi Phó Quân Tiêu ra.
Phó Quân Tiêu vừa ngồi lên ghế lái, Lý Tư San lập tức kéo cửa xe bên ghế phó lái ra, cố ra vẻ vui tươi nói: “Anh Quân Tiêu, anh đưa em về nhà được không?”
“Xuống xe, tự bắt taxi đi!”
Mày kiếm của Phó Quân Tiêu hơi nhíu, giọng nói lạnh nhạt.
Lý Tư San không chịu buông tha, một bên kéo đai an toàn thắt vào, một bên cười đùa cợt nhả trả lời: “Em không xuống! Dù sao tối nay em cũng bị người ta gạt.
Em gạt lại anh! Nếu anh đã tới đây rôi thì phải chịu trách nhiệm với em tới cùng!”
“Cút!”
Phó Quân Tiêu hít một hơi thật sâu, đột nhiên gào lên giận dữ.
Lý Tư San bị một tiếng thét này của anh làm cho sợ hết hồn, kinh ngạc đến mức nụ cười trên mặt biến mất.
Cô ta cũng không phải loại mù cảm xúc, qua quan sát thì cô ta vẫn hiểu.
Rất rõ ràng rằng giờ phút này tâm trạng của Phó Quân Tiêu rất không tốt.
Nhưng bình tĩnh lại, cấn thận suy nghĩ một chút, từ lúc anh mới bước vào đồn cảnh sát, anh gọi cô ta là “ Hoài Lan”
, chẳng lẽ...
“Anh Quân Tiêu, em xin lỗi anh vì chuyện tối nay.
Anh đừng giận em nữa được không? Nể mặt ông nội anh và ông nội em cũng quen biết nhau,
- -------------------