Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hướng đi của riêng mình
“Bố không định về nhà sao?” Nhiên Mộc Miên hơi ngẩng đầu lên bối rối nhìn Phó Quân Tiêu.
“Ít nhất, trong khoảng thời gian này, bố không thể về. Vì vậy, sau khi trở về, con phải giúp bố che giấu” Phó Quân Tiêu cười nói.
Nhiên Mộc Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Quân Tiêu đưa tay ra lau nước mắt trên khóe mắt Nhiên Mộc Miên, đột nhiên trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Đồng Kỳ Anh.
Thật ra, có giây phút, ông vô cùng sợ hãi.
Ông sợ rằng mình mà chết như thế này thì Đồng Kỳ Anh và Mộc Miên phải làm sao?
Lần này có thể dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm như vậy khiến ông có chút khó tin.
Sau khi đến sân bay, có một người đi đến và thì thầm điều gì đó vào tai Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu gật đầu, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Nhiên Mộc Miên đang đỡ mình bên cạnh nói: “Mộc Miên, con nên lên chuyên cơ trở về với bọn họ trước đi.”
“Còn bố?” Đôi mắt đỏ sưng lên vì khóc của Nhiên Mộc Miên lại ngấn nước nhìn Phó Quân Tiêu lo lắng hỏi.
Phó Quân Tiêu nhìn Nhiên Mộc Miên mỉm cười an ủi: “Bố phải dưỡng thương ở đây trước khi trở về nhà. Nếu không, nếu bị mẹ con phát hiện thì phiền to”
“..” Nhiên Mộc Miên nhếch miệng, trong lòng lo lắng, nhưng không muốn làm phiền Phó Quân Tiêu thêm nữa nên ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay lập tức Phó Quân Tiêu nháy mắt ra chỉ thị với nhóm đàn em đứng sau, sau khi nhận được chỉ thị, họ liền chia thành hai nhóm.
Nhiên Mộc Miên được hộ tống bằng chuyên cơ đặc biệt trở về nước, Phó Quân Tiêu tiếp tục ở lại để giải quyết nốt một số việc.
Trên tầng cao nhất của sảnh sân bay, Minh Tư Thành đứng trước lan can kính, sau khi thấy Nhiên Mộc Miên được vây quanh bởi các vệ sỹ áo đen an toàn đi qua cổng, thì tảng đá lớn trong lòng anh đã có thể được đặt xuống.
Anh đứng trên lầu, không biết đã quan sát bao lâu, thật lâu sau mới quay vào. Anh đi đến nhà WC.
Vừa bước vào, lập tức ngoài cửa có người đặt biển cảnh báo tạm thời không hoạt động.
Sau khi Minh Tư Thành rửa tay, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Quân Tiêu đã đứng ngay sau lưng mình trong gương, nhưng Minh Tư Thành không ngạc nhiên.
Với sự hiểu biết của anh về Phó Quân Tiêu, thì chắc chắn ông có thể đoán được sự kỳ lạ của chuyện này.
“Cậu không định nói gì với tôi sao?” Phó Quân Tiêu hỏi.
Minh Tư Thành vẩy vẩy nước trên tay, nhếch mép cười khẩy: “Chú Phó chủ động đến tìm cháu có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng ra. Con gái chú, cháu chơi chán rồi”
“Rốt cuộc cậu đã giao dịch với ai?” Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi.
Minh Tư Thành buông lỏng hai tay nói: “Cháu không hiểu chú Phó nói gì. Cháu chỉ thú thật với chú là cháu đã rất mệt mỏi với con gái của chú rồi. Còn chú nói tới giao dịch nào thì cháu không hiểu? “
“Cậu không cần phải giả bộ trước mặt tôi” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói.
Ông sải bước về phía trước và đứng cạnh Minh Tư Thành.
Cả người Minh Tư Thành ngẩn ra, rồi đột nhiên trở nên trầm mặc.
“Mộc Miên đề nghị chia tay với cậu. Nên cậu hack hệ thống an ninh nhà riêng của tôi, bình yên vô sự mà leo vào phòng của Mộc Miên. Cậu thực sự nghĩ răng những gì mình làm có thể thoát khỏi sự kiểm tra của những vệ sĩ ưu tú trong.
nhà riêng tôi sao?” Phó Quân Tiêu bình tính nói.
Minh Tư Thành hơi cụp mắt xuống: “Nếu đã như vậy, tại sao chú Phó không bắt và vạch mặt cháu. Chú không sợ cháu gây bất lợi cho Mộc Miên sao?”
“Cậu thích Mộc Miên hơn Mộc Miên thích cậu. Con cháu được ông Minh giáo dục sẽ không làm xấu hổ nhà họ Minh.
Cậu sẽ không làm tổn thương Mộc Miên”” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Minh Tư Thành đột nhiên im lặng.
Phó Quân Tiêu nói tiếp: “Nếu cậu không muốn thẳng thắn tôi sẽ không ép cậu. Lần này cậu cứu Mộc Miên cũng có nghĩa là cậu bước chân vào cùng chiến tuyến với tôi. Giữa cậu và Mộc Miên, cậu không cần giả vờ là chơi chán con gái tôi rồi.
Tôi biết, cậu không thể”
“, Minh Tư Thành căn chặt răng, không kiềm chế được run lên.
“
Hay, chú Phó chỉ hôn con gái của chú với anh trai cháu đi.
Thật trùng hợp, anh trai của cháu có mối quan hệ rất tốt với con trai chú. Cái kiểu thân càng thêm thân này rất thích hợp cho cuộc hôn nhân của của hai nhà hào môn Minh và Phó đó.
“Cậu nói nhiều như vậy chỉ là muốn chọc tức tôi, hi vọng tôi hiểu lầm cậu, sau đó nói với Mộc Miên khiến Mộc Miên ghét cậu. Đáng tiếc, tôi không muốn. Tình cảm tranh cãi giữa cậu và Mộc Miên, cậu nên tự giải quyết đi. Bây giờ cậu đã có lựa chọn của mình, tôi hy vọng cậu có thể làm điều đó cho chính mình” Phó Quân Tiêu vừa nói vừa đưa tay lên vỗ vai Minh Tư Thành.