Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Cô chủ nổi giận
Lang Khiếu Nhật không đuổi theo Nhiên Mộc Miên, mà quay người đi về phía góc cuối lối đi.
Lang Khiếu Nhật đi đến cuối mới nhận ra ở đây có cầu thang, vội nắm lấy tay vịn cầu thang, dùng đầu dò nhìn xuống dưới.
Minh Tư Thành đang bước xuống dọc theo lan can từng bước một.
Lang Khiếu Nhật nhún người một cái, trực tiếp phóng qua tay vịn cầu thang nhảy xuống.
Một bóng đen từ trên trời rơi xuống, khiến Minh Tư Thành hoảng sợ.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt, Minh Tư Thành không khỏi nhíu mày.
Lang Khiếu Nhật thờ ơ nói: “Sao vậy? Không muốn nhìn thấy tôi?”
Hai tay Minh Tư Thành móc hai ngón tay cái hai bên mép túi quần, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Lang Khiếu Nhật, nhếch miệng cười.
“Cô chủ muốn gặp anh” Lang Khiếu Nhật nói tiếp.
Minh Tư Thành cười lạnh: “Cho nên, anh tới đây bắt tôi đi gặp cô ta?”
“Cô ấy không bảo tôi làm chuyện này, vì vậy tôi sẽ không bắt anh” Lang Khiếu Nhật không nhanh không chậm hồi đáp.
Nụ cười trên mặt Minh Tư Thành dần dần thu lại, anh hỏi: “Vậy anh tìm tôi là có ý gì?”
“Chỉ là nói cho anh biết, cô chủ rất muốn gặp anh” Lang Khiếu Nhật thản nhiên trả lời.
Minh Tư Thành lập tức đưa mắt nhìn về phía sau Lang Khiếu Nhật, giọng điệu lạnh như băng: “Tôi thì lại không muốn gặp lại cô ta’“
“Tại sao?” Lang Khiếu Nhật nhìn thẳng Minh Tư Thành, tỉ mỉ hỏi.
Minh Tư Thành liếc nhìn Lang Khiếu Nhật, chế nhạo: “Chơi chán rồi”
“Vù” một tiếng, nắm đấm của Lang Khiếu Nhật tung đến.
Minh Tư Thành nhanh chóng lùi lại.
Nắm đấm của Lang Khiếu Nhật đấm vào vách tường bên cạnh.
Minh Tư Thành chẹp miệng, rồi nói tiếp: “Không tệ, rất trung thành đó! Chỉ là phản ứng có hơi chậm một chút.”
Lang Khiếu Nhật thu hồi nắm đấm, bắt đầu giơ chân đá về phía Minh Tư Thành.
Hai người họ cứ thế mà chân trần tay không đánh nhau trên cầu thang.
Hai bên ngang sức ngang tài, nhưng cả hai đều không có ý định dừng lại trước, dường như nếu không đánh tới khi đối phương gục ngã thì sẽ không bỏ qua.
“Lang Khiếu Nhật? Lang Khiếu Nhật? Lang Khiếu Nhật? Anh chạy đi đâu vậy?”
Ngay lúc trận đánh của cả hai đang lâm vào thế giằng co và không ai muốn buông tay trước, giọng nói của Nhiên Mộc Miên vang lên từ đầu cầu thang.
Minh Tư Thành lập tức buông tay, lạnh lùng nói với Lang Khiếu Nhật: “Đừng nói với cô ấy là anh đã gặp tôi!”
“Anh cho rắng tôi sẽ nghe lời anh?” Lang Khiếu Nhật lãnh đạm nói.
Minh Tư Thành vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Lang Khiếu Nhật rồi kéo anh ta lại gần mình.
Chóp mũi của hai người họ gần như chạm vào nhau.
Minh Tư Thành tiếp tục: “Tôi và Mộc Miên đã là không thể! Dù có gặp nhau cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Nếu không có kết quả, thì anh cũng phải cho cô chủ một kết quả. Để cô chủ từ bỏ anh càng sớm càng tốt” Lang Khiếu Nhật bình tĩnh nói.
Minh Tư Thành buông Lang Khiếu Nhật ra, quay đi không nói một lời.
Khi Nhiên Mộc Miên xuống lầu, chỉ thấy Lang Khiếu Nhật đang ngơ ngác đứng trên bậc cầu thang.
“Lang Khiếu Nhật, anh đứng đây làm gì vậy?” Nhiên Mộc Miên tò mò hỏi.
Lang Khiếu Nhật khẽ ngẩng đầu, nhìn Nhiên Mộc Miên đang vịn lan can đứng trên cầu thang, vô cảm đáp lời: “Tôi muốn bắt một con cừu, nhưng con cừu đó đã chạy mất rồi!”
Nhiên Mộc Miên không khỏi “phụt” ra, bật cười: “Anh thật ngốc!”
“..” Lang Khiếu Nhật không nói lời nào.
Nhiên Mộc Miên chợt nhớ ra điều gì đó, búng tay, mỉm cười nói với Lang Khiếu Nhật: “Cô chủ đây dẫn anh đi bắt cừu thì sao?”
” Lang Khiếu Nhật ngẩn người.
Mãi cho đến khi Nhiên Mộc Miên đưa anh ta đến đứng trước một cỗ máy gắp đầy búp bê cừu, Lang Khiếu Nhật mới chợt hiểu ra.
Đây là phòng trò chơi điện tử, xung quanh vô cùng ồn ào, người ra vào đông đúc náo nhiệt, khiến Lang Khiếu Nhật cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhiên Mộc Miên chưa để ý đến sự khác thường của Lang Khiếu Nhật, vẫn bỏ tiền game mua ở quầy lễ tân vào máy gắp búp bê.
“Nè, anh tới gắp đi! Bắt con búp bê cừu bên trong ra”
Nhiên Mộc Miên vẫy tay với Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật ngơ ngác bước tới, sau khi xem qua hướng dẫn vận hành trên máy gắp, liên bắt đầu cầm cần gạt của máy gắp, lần đầu tiên thử chơi thứ đồ này.
Nhiên Mộc Miên nhìn bộ móng thép đang giữ con búp bê cừu trong máy gắp với sự mong đợi tột độ.
Nhiên Mộc Miên chờ đợi nhìn con búp bê cừu bị nắm chặt bởi móng vuốt thép lắc lư về phía lối ra.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, khi chiếc vuốt thép quay về lại rung lên một chút, con búp bê cừu lại rơi ra.
Khi Nhiên Mộc Miên nhất thời không còn hy vọng, ai ngờ con búp bê cừu kia vừa vặn bị mắc kẹt trên tấm kính lối ra.
Hai chân bên trái của búp bê cừu ở phía lối ra, và hai chân bên phải ở phía bên của đống búp bê.
Nhiên Mộc Miên thấy mà bực bội, căm phẫn giơ tay chỉ vào búp bê cừu trong máy cẩu, tức giận nói: “Hừ hừ! Ngay cả mày cũng bắt nạt tao, đúng không?”